Chương 4: Long Phượng Ẩn Nhẫn

Chương 4: Long Phượng Ẩn Nhẫn

Sau khi Dương bà bà rời khỏi, cũng là lúc trong căn phòng lớn trở nên lạnh lẽo mà người cảm nhận rõ ràng nhất không ai khác chính là nữ tử có nhan sắc tuyệt diễm đang trầm định trên chiếc ghế đêm phía sau cái bàn làm bằng ngọc thạch lớn. Chỉ nhìn qua chiếc bàn được chế tác từ ngọc thạch nguyên khối kích thước thế này cũng đã đủ đoán ra gia thế hùng hậu phía sau của nàng lớn như thế nào.

“Mạc Lạc Quân, đã ba năm rồi. Cậu bây giờ sống như thế nào?”

Sự u buồn trên gương mặt xinh đẹp dần hiện rõ ra trông thấy, nàng đây không ai khác chính là Đại tiểu thư của Phùng Gia, Phùng Mặc Khả Ly.



Thị Thành – Tú Châu

“Hà đại nhân, thứ lỗi cho ti chức nhiều chuyện. Thình lình tập hợp mọi người như thế này, không biết là đại nhân vật nào sẽ ghé qua.”

“Nhà ngươi đoán xem?”

“Hà đại nhân lại thích đùa, nhưng mà nếu như là đại nhân vật của Nhất Tinh Gia thế đến, chắc chắn sẽ phô trương thanh thế từ sớm. Hơn nữa Thiên Gia ta cũng không quá coi trọng điểm này, nên chắc chắn không phải họ. Chẳng lẽ là một trong thập nhị trưởng lão đến sao?”

“Ngươi coi thường bổn đại soái sao?”

“Tiểu nhân nào dám, tiểu nhân thiếu hiểu biết mong đại nhân chỉ rõ.”

“Bổn đại soái là một trong Cửu Đại Soái thống lĩnh của Thiên Gia, cái đám trưởng lão đó còn chưa tới lượt ta để vào mắt. Các gia tộc khác thì xem trọng Văn Tướng nhưng Thiên Gia lại coi trọng nhất chính là Võ Tướng. Ngươi nói xem, ta có nên bày ra bộ mặt như này với chúng không?”

“Hà đại nhân nói chí phải.”

“Được rồi, là thiếu gia chủ của Thiên Gia chúng ta, Thiên Khởi Uyên đến.”

“Cái gì? Là thiếu gia chủ sao? Ngài ấy không ở Thiên Khải, lại chạy đến chỗ chúng ta là có chuyện quan trọng đến mức nào?”

“Phải, nếu là mấy năm về trước, lời ngươi nói ta sẽ coi như dư thừa. Bởi vì lúc đó hắn chỉ là một tên mặt trắng thiếu gia đẹp mã, được phía sau gia thế chống lưng, chẳng coi ai ra gì. Ngang ngược hóng hách, ăn chơi sa đoạ, chẳng ra thể thống gì. Nói hắn là đại công tử thật khiến ta buồn nôn. Nhưng quả nhiên là long phượng ẩn tàn, hắn khiến người khác không chút phòng bị, nhưng lại âm thầm cắm một con dao sẵn ở cổ mỗi người trong Thiên Gia, chỉ cần chúng ta nhúc nhích hắn liền sẽ khai trừ toàn bộ.”

“Chuyện này tiểu nhân cũng chưa tận tai nghe trọn vẹn, nhưng thấy đại nhân kính trọng hắn ngay lúc này, hẳn thiếu gia chủ này là một nhân tài kiệt xuất.”

Kẻ vừa mới thốt ra mấy lời nịnh nọt chính là một trong Ngũ Trưởng Quản của quân đội Thiên Gia tại Thị Thành – Tú Châu này. Tuy có vóc dáng không mấy cao lớn nhưng trung bình hắn cũng không phải trông yếu ớt, chỉ có điều gương mặt hắn khá dài, trên mặt còn có một cái mục ruồi đen lớn, đính thêm vài sợ lông mao khiến người khác vừa nhìn đã thấy gian thần. Tuy vẻ ngoài cùng hành động của hắn có thể sẽ khiến người khác hiểu lầm là một tên chỉ biết khua tay múa mép nhưng thật chất hắn không phải chỉ dùng cái miệng mà leo lên vị trí này. Cũng là chút thủ đoạn tiểu nhân, nhưng nhờ tính cách này, hắn lại luôn là người chấp nhận tiên phong, dùng mưu tiểu nhân để tiến công hoặc thoái lui an toàn một cách hiệu quả. Cái hắn giỏi chính là ẩn giấu thực lực.

Hà đại nhân trong miệng hắn lại là một người đàn ông trung niên đã ngoài năm mươi tuổi, nhưng thân hình cao lớn, ước chừng hơn hai mét ba, đi đôi với chiều dài chính là bề ngang đồ sợ của cơ bắp, bàn tay của Hà đại nhân này có thể ví như một cái chân voi, biệt hiệu “Đệ Nhất Oanh Toạc Chưởng” tại Thiên Gia.

“Được rồi, hẳn là thiếu gia chủ cũng chưa đến đâu, đoàn xe hẳn là còn đang trên đường tới, ta lại kể cho ngươi nghe một đoạn.”

“Tiểu nhân cầu còn không được.”

“Được rồi! Thiên Khải Uyên này vốn là trưởng nam của Thiên Gia Chủ tiền nhiệm, ông ấy có hai người con trai nhưng lại là mỗi con mỗi thê tử. Thiên Khả Uyên là con trai duy nhất của Thiên Gia Chủ cùng Đại Phu Nhân, nhưng do cơ thể vốn đã yếu ớt lại mang thai thiếu gia chủ, đến khi sinh lại là sinh khó, khi đại phu nhân thở ra hơi thở cuối cùng, cũng là lúc thiếu gia chủ ra đời. Nhưng vừa ra đời lại không một tiếng khóc, cơ thể lại tím tái, lúc đó Thiên Gia Chủ như sắp lâm vào bế tắc, may mà Thái Lão Phu Nhân quyết tâm đánh mạnh vào lòng bàn chân của nội tôn mình không ngừng suốt mấy phút mới xảy ra kỳ tích, khiến cậu ấy sống dậy.”

“Thái Lão Phu Nhân từ khi có Thiên Khải Uyên lại hết mực yêu chiều, có thể nói là muốn mưa có mưa, muốn gió có gió, giống như thiên tử thật sự. Năm cậu ấy lên ba tuổi, Thiên Gia Chủ lần nữa cưới thê tử, nàng là trưởng nữ của Tam Đỉnh Gia Thế, Thiên Gia lại như hổ thêm cánh. Vỏn vẹ một năm sau, Nhị thiếu gia Thiên Khải Lạc ra đời. Suốt quá trình Thiên Khải Lạc lớn lên, Thiên Khải Uyên luôn hết mực nhường nhịn, hắn thậm chí còn không chú ý đến chức gia chủ mà muốn nhường nó lại cho đứa trai này của mình.”

“Thiên Khải Lạc, là người đã treo cổ tự tử ở cổng trời Thiên Khải ư?”

“Ngươi nói đúng một nữa, đó đúng là Thiên Khải Lạc nhưng thật chất tin tức truyền ra đã bị che giấu, hắn không phải là tự vẫn?”