Chương 18: Địa Phá Khải

Chương 18: Địa Phá Khải

“Tam trưởng lão ngươi về rồi, lần này ngươi làm rất tốt. Sau khi chúng ta báo thù cho Túc nhi, ta sẽ cho ngươi một phần thưởng xứng đáng.”

Túc Anh Khôi vừa nhìn thấy Túc Trùng trở về liền nghiêm nghị khen thưởng. Lúc này trong phòng nghị sự hầu như đã tập hợp toàn bộ trưởng lão cùng danh tướng của Túc Gia tại đây, có thể thấy lần này thật sự Túc Gia và Phùng Gia nhất định sẽ xảy ra một trận hỗn chiến khinh thiên động địa. Túc Trùng nghe thấy mình được tán thưởng chỉ gật đầu như tán thành rồi nhanh chóng ngồi xuống chỗ của mình.

“Các vị, lần này khởi binh chinh phạt Phùng Gia, mọi người nếu như ai có ý kiến gì có thể đứng ra.”

“Nhờ vào cơ duyên xảo hợp, từ Túc Châu đến Phùng Khiếu quãng đường không phải là vấn đề. Nếu tốc độ hành quân của chúng ta có chậm cũng chỉ mất một tuần thời gian, đây là phù hợp cho các tướng sĩ vẫn giữ được sự thiện chiến và sĩ khí. Theo như ta được biết, Phùng Khiếu hiện vẫn chưa có một ai khiêu chiến trong đoạn thời gian này, nên việc chúng ta công kích cũng không cần phải báo trước hay để tâm đến đám Hội Đồng Trung Tâm kia. Vấn đề cần phải giải quyết đó là về làm cách nào đánh vào Phùng Khiếu mới là lợi thế nhất với chúng ta.”

Dưới sự đàn áp để thống nhất lý trí của Túc Anh Khôi về cuộc chiến, một lão giả đã ngoài bảy mươi tuổi, mặt dù đã có tuổi nhưng mái tóc chỉ là râm râm xen kẽ hắc bạch, đang cẩn thận đưa ra mấy lời nhắc nhở. Người này không ai khác chính là Thiên Sư của Túc Gia – Tạ Nghị đã phục vụ hai đời Túc Gia Chủ, cơ ngơi hiện nay cũng chính một tay ông cùng Túc Gia Chủ tiền nhiệm tạo thành, nên vị trí của ông hoàn toàn có thể đứng trên Túc Anh Khôi.

“Cho dù chúng ta có hành quân thần tốc đi nữa, Thiên Thư Kỳ Quân vẫn sẽ cấp báo cho đám Phùng Gia hay tin. Một miếng mồi ngon như vậy, cớ sao chúng lại bỏ qua cơ chứ.”

“Mặc kệ là bọn chúng chuẩn bị thế nào, cứ là đánh thì đánh thôi.”

“Các ngươi có thôi nói mấy lời vô nghĩa hay không?”

Túc Anh Khôi nhìn đám ăn hại bên dưới mà lòng như lửa đốt nhất thời quát mắng trong cơn giận. Rồi lại chuyển ánh mắt đến Tam trưởng lão và Thiên Sư như muốn xin chút ý kiến. Túc Trùng như hiểu ra cũng chỉ thời dài lấy mấy hơi rồi hoạt ngôn.

“Phùng Khiếu dưới tay Phùng Gia cải tạo đã không còn đơn giản là một mảnh đại địa thông thường. Các ngươi nhìn xem, Phùng Khiếu bây giờ đã được tinh chỉnh thành một cái hình ngũ giác, mà năm đỉnh của nó chính là năm cửa quan. Mỗi một quan đều có binh lực hùng hậu trấn giữ, càng không nói đến các đường ranh giới, đừng tưởng công vào đây lại dễ dàng hơn công quan. Dọc theo nó là toàn bộ những loại vũ khí cao cấp được điều khiển từ xa hoặc thủ công, lại thêm một đám nhiệt hạch được lắp đặt làm bẫy, bức xạ điện từ lại càng khiến cho mọi thứ cho dù là công nghệ tiên tiến nhất cũng khó mà tiến vào.”

“Theo như Tam trưởng lão nói, vậy thì chúng ta nên tấn công vào cửa nào đây, cửa thứ hai sao? Địa hình bằng phẳng dễ dàng hành quân hơn sao?” – Một danh tướng vội hỏi.

“Tất nhiên không thể, đây là cửa chí tử của Phùng Gia. Nếu đâm đầu vào cửa này thì Túc Gia chắc chắn sẽ tử nạn trầm trọng, theo như tình báo mà ta lấy được tại Thiên Thư Kỳ Quân thì nơi đây trang bị một loại vũ khí mang tính chất càng quét, mỗi một lần phát động tấn công của nó có thể càng quét một mảng với bán kính hàng trăm cây số. Cho dù có bị lực cản của nước biển cũng là hơn nửa số đó. Đánh vào đây là tự sát.”

“Thiên Thư Kỳ Quân, vậy chúng ta chẳng phải đến mua hết tư liệu của nhà họ Phùng ở chỗ đó, chẳng phải sẽ vẹn toàn sao?” – Danh tướng háo hức đề nghị.

“Không thể, Thiên Thư Kỳ Quân chỉ có cung cấp một số tài liệu nhất định, bọn họ đã đặt ra giao ước không can thiệp quá nhiều vào chiến sự, bây giờ khai chiến, bọn họ hoặc sẽ cho cái giá cao tận trời xanh hoặc không đáp ứng.”

“Tam ca có vẻ am hiểu Phùng Gia, vậy thì đề nghị đánh vào đâu cho phải lý đây?” – Tứ trưởng lão nghiêng đầu xin ý kiến.

“Đánh vào cửa đồi này.” – Tam trưởng lão ánh mắt nghiêm nghị như nắm chắc quyết định của mình chính xác tuyệt đối.

Dưới cái nhìn vào ngón tay đang chỉ của Tam trưởng lão vào cửa quan trên địa đồ, hầu như tất cả đều rơi vào trầm mặc. Sau một lúc còn có người không nhịn được bật cười thật lớn.

“Haha, Tam ca ngươi nói đi nói lại, lại đi chọn cửa quan này thật khiến ta khâm phục. Ngươi nói cửa kia không được, nhưng ngươi biết cửa này địa hình đồi núi hiểm trở, việc hành quân giống như hổ săn mồi, mà chúng ta như con mồi đi đêm, một khi tiến vào đây sẽ như ba ba trong chậu làm sao đánh đây.” – Bát trưởng lão cười to, hắn vốn là một trong những danh tướng uy dũng của Túc Gia nhưng lại hữu dũng vô mưu.

“Ngươi cứ tiếp tục đi.” – Thiên Sư ngồi một bên thần sắc lại sai biệt với tất cả, ánh mắt như tán thành suy nghĩ của Tam trưởng lão.

“Đa tạ Thiên Sư. Mọi người hãy xem, nơi đây là cửa quan được hình thành từ hai dãy núi chính trải dài song song với nhau, xung quanh lại là các đồi núi lớn nhỏ bao quanh, nhìn qua như một bức tường thành không thể công phá. Cấu trúc đồi núi phức tạp quả thật không phù hợp để hành quân, nhưng cũng rất khó để đóng quân. Để xây dựng căn cứ và điều quân ở nơi đây chắc chắn sẽ gây khó khăn cho Phùng Gia không ít. Chúng ta chẳng phải có Địa Phá Khải vừa mới nghiên cứu hoàn thành sao? Mặc dù lượng tiêu hao khá lớn, nhưng tài nguyên mà nó cần chúng ta lại không thiếu. Mang theo hai khẩu, chúng ta đánh cược hai phát vào thẳng nơi đây, nếu như tan rã, căn cứ của chúng nhất định cũng sẽ thất thủ theo.”

“Cao kiến, cao kiến.” – Bát trưởng lão lúc này lại như đứa trẻ hô hào theo, trái với hắn lúc trước.