Chương 17: Khai Chiến Chi Tử
Tam trưởng lão Túc Gia nhận lệnh đến một nơi bí mật của phân nhánh Thiên Thư Kỳ Quân để giao dịch.
“Người đến là ai?”
“Tam trưởng lão của Túc Gia, Túc Trùng.”
Mặc dù ở nơi đây, Túc Gia chính là chủ nhân của cả châu nhưng do dù như thế, dưới cái nhìn của Thiên Thư Kỳ Quân cũng chẳng đáng là bao. Tam trưởng lão suy cho cùng cũng là một trưởng bối trung niên, mà kẻ ngồi ở quầy lại là tiểu bối mới đôi mươi, nhưng thay vì tiểu bối hành lễ, Tam trưởng lão lại nhúng nhường khom người xưng danh.
“Túc Gia, ngài đến là tìm hiểu chuyện liên quan đến Túc Anh Tú sao?”
“Đúng là như vậy, quả nhiên nhạy bén, không có chuyện gì có thể qua mắt được Thiên Thư Kỳ Quân.”
“Không cần nhiều lời, chúng ta chỉ cần nhiều tiền. Ngài có bao nhiêu?”
“Ta có bao nhiêu sao! Túc Gia ta không lẽ không trả nổi số tiền mà các ngươi đưa ra, chỉ sợ tin tức của các ngươi không xứng đáng mà thôi.”
“Mời ngài về cho, ta xem ngài không mang tin tức đáng giá về, Túc Gia Chủ có để yên hay không?”
Thanh niên đôi mươi nhìn dáng vẻ tự cao của Tam trưởng lão liền thẳng thừng đưa tay mời hắn rời khỏi. Người của Thiên Thư Kỳ Quân đều là xuất thân từ nhiều nơi khác nhau, tất cả luận khí tiết, luận tài học đều không phải mức tầm thường. Vì vậy, bất kỳ một ai cũng đều không thể khiến họ cuối đầu.
“Thư đồng tiên sinh quá lời, Túc Trùng ta đây đã quá lời. Mong ngài, mong ngài lượng thứ.”
“Chuyện ngươi gian ô với Túc Phu Nhân có người đã chú ý, ngươi nên xem xét khoản khoá của mình một chút. Kẻo họ đưa ra mức giá cao hơn, Thiên Thư Kỳ Quân ta cũng không thể giấu giếm.”
“Thật sao? Lần này, ta ra giá gấp năm lần trước mong tiên sinh giúp ta giữ kín. Còn về Túc Anh Tú, người có thể cho ta biết ở Thiên Thư Kỳ Quân đã có được chút gì không?”
“Thiên Thư Kỳ Quân, phàm là trời biết, đất biết thì chúng ta điều biết. Các người không phải muốn có những hình ảnh cuối cùng được hộp đen chiến hạm ghi lại hay sao?”
“Các ngươi có nó?”
“Một mỏ khoáng Tinh Tệ, mang khế ước đến đây. Chúng ta liền giao cho ngươi.”
“Tinh Tệ, đó là một trong mười mỏ khoáng lớn nhất của chúng ta. Chuyện này, ta không thể tự chủ. Khẩn mong đợi ta một chút thời gian, ta phải về bẩm báo với hắn ta.”
Túc Trùng vừa nghe đến hộp đen liền ngay lập tức sửng sốt, bọn họ tìm kiếm cũng đã tìm suốt ba ngày ba đêm những vẫn không một chút dấu vết, vậy mà nó lại nằm ở đây. Hắn nhanh chống chạy về báo tin cho Túc Gia Chủ.
“Gia Chủ, Thiên Thư Kỳ Quân. Bọn họ nói toàn bộ hình ảnh đã được sao lưu tại hộp đen, mà nó hiện nay đang ở trong tay của bọn họ. Chỉ là, chỉ là …”
“Chỉ là chuyện gì? Họ muốn thứ gì?”
“Họ muốn Tinh Lệ và Tinh Bích, hai mỏ khoáng lớn của chúng ta.”
“Vô sỉ, đây là cướp, không phải giao dịch. Đám Thiên Thư Kỳ Quân này, sống trên đất của ta đã đành, còn muốn cướp cả đất của ta.”
Nghe Tam trưởng lão nói ra yêu cầu của Thiên Thư Kỳ Quân, Túc Gia Chủ liền muốn nôn ra một máu tươi, hắn không ngờ trên đời còn có nơi mặt dày trắng trợn hơn bản thân mình. Nhưng dù cái giá quá hớn, cắn răng chịu đựng, hắn cũng là muốn tìm được kẻ đã gϊếŧ hại con mình.
“Được đưa khế ước đến, ngươi mau chóng đưa đến cho bọn họ. Kêu họ mang đến cho chúng ta càng sớm càng tốt.”
Tam trưởng lão nhanh chóng gật đầu nhận lệnh, ngay trong đêm tức tốc đến nơi của Thiên Thư Kỳ Quân để giao dịch.
…
“Đây là hai khoáng, Tinh lệ và Tinh Bích, chúng ta là chỉ muốn Tinh Lệ, ngươi làm sao?”
“Thư đồng tiên sinh, ngài nghe ta nói, chuyện của ta và Túc Phu Nhân tuyệt không thể nói ra bên ngoài. Tinh Bích xem như cái giá ta trả cho các ngươi, mong các ngươi thay ta chốn kín chuyện này.”
Thư đồng cầm trong tay giấy khế ước Tinh Bích vẻ ngoài lắc đầu thở dài, nhưng bên trong lại âm thầm vui mừng không thể diễn tả.
“Được ta sẽ niêm phong tất cả các thông tin, ngươi cứ yên tâm. Chuyện của ngươi mười năm không ai có thể tìm ra.”
“Vậy hộp đen, …”
“Về đi, ta đã cho người mang nó đến Túc Gia rồi, chắc là ngươi còn chưa quay về thì nó đã đến.”
“Nhanh như vậy sao? Các ngươi không lẽ có thể biết trước hết tất cả sao?”
“Thiên Tôn, Địa Tịch, Nhân Chi. Tiễn khách.”
Đối với thư đồng, hôm nay hắn quả thật đã thu hoạch một trận ưng ý nên liền chọn lấy một sự nghỉ ngơi hưởng thụ. Tam trưởng lão lại hơi rùng mình đáng sợ một chút, rồi cũng vội vả quay trở về tức tốc.
Khi hắn trên đường trở về, đã bất giác nhận ra các tướng sĩ của Túc Gia hình như đang rất chuẩn bị kỹ lưỡng giống như sắp ra trận. Hắn trong lòng cũng đã thầm nghĩ, thầm hiểu ra. Chắc chắn, Túc Anh Khôi đã tìm ra kẻ đứng đằng sau cái chết của con trai mình. Đây là đang muốn khai chiến.
Càng đi gần đến Túc Phủ, càng thấy sự chuẩn bị quân lực bằng tất cả sự tập thợp của binh sĩ đã trang bị vũ trang khắp người. Các đại chiến cơ, chiến giáp, chiến hạm đều không ngừng tụ tập về phía lãnh giới thổ của Túc Châu. Tam trưởng lão siết chặt hai tay như có uẩn khúc gì đó lại không thể nói ra, trông thần sắc hắn rất căm hận chuyện này.