Chương 2: Không có nữ sinh khác

Alvin ngỏ ý vài lần, An Từ lại là người da mặt dày, cô cũng không khiêng được nhiều đồ như thế nên đành phải gật gật đầu, xem như đáp ứng đối phương. Alvin lập tức tươi cười rạng rỡ, chủ động giúp cô cầm lấy hành lý trên mặt đất, dẫn cô đi về hướng ký túc xá nữ.

Vấn An Từ đang còn ôm chút chờ mong, quan sát người đi đường chung quanh, nhưng tìm mãi chẳng thấy gương mặt nữ nào, tựa như lời Alvin vừa mới nói với cô vậy, cho dù trường phổ thông Phoenix có hơn bốn trăm người, nhưng ngoại trừ cô ra thì thật đúng không thấy bất kỳ nữ sinh nào khác. Đi lại trên đường đều nam, hơn nữa họ cũng không ngừng dõi mắt nhìn theo An Từ.

Khi An Từ ở trường học cũ cũng chưa từng nhận được loại đãi ngộ thế này. Tuy răng cô lớn lên xinh đẹp nhưng bởi vì lúc nhỏ ngã bị thương, nơi khóe miệng có một vài vết sẹo nho nhỏ, khi cười rộ lên sẽ nhìn khá rõ ràng cho nên cô luyện thành một loại thói quen mặt lạnh, dẫn tới mọi người đều cảm thấy cô không dễ gần, không cùng cô thân cận.

Mới đầu An Từ còn bởi vì cảm thấy cô đơn mà khổ sở, nhưng dần dần cũng thành thói quen làm việc một mình. Hiện giờ chuyển trường tới nơi mới, ngược lại đột nhiên trở thành tiêu điểm trong mắt mọi người lại khiến cô không được tự nhiên.

Mà lúc này, Alvin đột nhiên nói với cô: “Cậu đi sau lưng tôi đi.”

Hắn không đợi An Từ nói cái gì liền nghiêng người bước lên phía trước một bước, đem cô chắn vào phía trong sườn của mình, che đi tầm mắt của phần lớn người. Tránh khỏi ánh mắt của những nam sinh đó làm An Từ cảm thấy nhẹ nhàng, cô thở phào nhẹ nhõm, nghiêng đầu cảm kích cười cười với Alvin: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Hắn ôn hòa nói, “Lúc nãy tôi đã nói, người ở đây rất không lễ phép, rất không biết chừng mực.”

Trong lúc nói chuyện với nhau, bọn họ cũng đã tới gần với cửa khu ký túc xá nữ. Kỳ thật nơi này cũng không hẻo lánh như những gì Alvin nói ban nãy, nói là ở sau núi, trên thực tế dựa gần nhà ăn, đối diện ánh đèn sân bóng, mười mấy học sinh đang ở chỗ đó chơi bóng rổ. Thiếu niên cầm đầu có mái tóc vàng chói lóa, khiến cô không tự chủ được dõi mắt nhìn theo, nhưng vừa nhìn thấy đã khiến An Từ ngây ngẩn cả người.

Cô chưa từng thấy người nào có…… cơ bắp khoa trương như vậy. Thiếu niên tóc vàng kia cao chừng 1m9, nửa người trên chỉ có đồng phục thể thao đánh số, phía dưới là cơ bắp cuồn cuộn, hệt như Schwarzenegger* trong TV.

*Arnold Schwarzenegger là nam diễn viên người Mỹ gốc Áo, từng là vận động viên thể hình.

Mà các đội viên khác vây quanh hắn tuy cũng rất cường tráng nhưng so với hắn mà nói, ít nhiều cũng có vẻ có chút thua chị kém em. Duy nhất một người có thể cùng hắn so sánh thì lại đang ở phe đối thủ. Người này dường như là phiên bản của hắn, mái tóc màu bạc, chuyên chú chặn lại đường đi của hắn. Hai người ở trên sân bóng giằng co, bóng rổ bay tới bay lui giữa những người khác nhau, cuối cùng bị thiếu niên tóc bạc kia đoạt đi, ném bóng qua đầu, đường cong hoàn mỹ.

An Từ xem đến hoa cả mắt, nhịn không được nhẹ nhàng cảm thán kinh ngạc một tiếng.

Thiếu niên tóc vàng bỗng nhiên nghiêng đầu về phía cô.

Bọn họ cách nhau chừng hơn trăm mét nhưng ánh mắt đối phương lại chuẩn xác dừng ở trên người An Từ, phảng phất như hắn thật sự nghe thấy tiếng kinh ngạc cảm thán phát ra từ An Từ.

Tầm mắt này làm cô lập tức cứng người. Alvin không dấu vết đem cô kéo qua: “Người tóc vàng là Eric, tóc màu bạc là Andre, hai người bọn họ là giáo viên đội bóng rổ, mỗi ngày buổi chiều đều ở chỗ này luyện tập.”

“Sao tôi lại thấy người tên Eric kia hình như đang nhìn tôi vậy.” An Từ bị hắn kéo một cái lảo đảo, “Sao người đó lại chú ý đến tôi nhỉ?”

“Vậy cũng có khả năng là ảo giác của cậu thôi.” Alvin nói. Nhưng không biết sao, sắc mặt của hắn lại có chút khó coi. Thấy An Từ tò mò nhìn mình, hắn vội vàng nói: “Chúng ta đi vào trước đi. Phòng ký túc xá của cậu ở đâu?”

“108.” An Từ nhìn thoáng qua sổ tay nhập học, “Có điều nếu tôi là nữ sinh duy nhất thì tôi ở phòng nào cũng được cả chứ?”

“Quản lý ký túc có lẽ sẽ không chấp thuận.” Alvin trả lời, “Ông ấy quản rất nghiêm khắc.”