Chương 8: Khứ Truy Ái

Khi Tạ Tử Trung bước vào nhà Mạc Lục không khí trở nên khác lạ, đèn nhà không được mở, cả phòng khách tối om, chỉ vài tia sáng ngoài trời len lỏi qua cửa kính soi thẳng vào trong.

Tạ Tử Trung mò đến công tắc đèn rồi bật lên, nhìn xung quanh không thấy Mạc Lục. Tạ Tử Trung hô to mấy tiếng liền, một hồi lâu trên tầng trên có phản hồi không cần đoán cũng biết là Mạc Lục, cậu tiến lại ghế sô pha ngồi xuống lấy chiếc điện thoại ra ngồi nghịch.

Mạc Lục thường sẽ không mở đèn khi ở một mình, suy nghĩ có thể là cậu ấy có chút cảm giác nên muốn một không gian kín nhưng thoáng một chút là vì cậu lười, theo như cái gọi là suy nghĩ xàm xí của Tạ Tử Trung với biểu cảm không lo lắng của cậu khi bước vào thì có phần nào giải thích được là vì cậu ấy lười mở đèn.

Tạ Tử Trung vẫn ngồi nghịch điện thoại Mạc Lục bước xuống nhìn thoáng qua là thấy cậu ấy đang hết sức tập trung vào điện thoại di động, chăm chú đến nỗi Mạc Lục bước đến gần cậu mà cậu ấy cũng không hề có chút cảm giác nào.

Mạc Lục kê sát vào tai Tạ Tử Trung gọi một tiếng làm Tạ Tử Trung bỗng chốc dựng đứng cả lên trên, tay cũng ném chiếc điện thoại sang một bên, sắc mặt hốt hoảng tim cứ như thế mà muốn vụt thẳng ra ngoài – "Muốn gϊếŧ người hả?" – Tạ Tử Trung hốt hoảng đặt hai tay vào lòng ngực của mình.

Mạc Lục cười phá lên – "Làm gì tập chung dữ vậy, tôi bước gần thế mà cậu không nhận ra luôn à?"

Lúc này Tạ Tử Trung mời lấy lại bình tĩnh thở phì phào rồi trả lời – "Đang đến khúc hấp dẫn."

Mạc Lục cười không cách nào ngừng lại mà cố kìm nén.

(Hot boy của trường thật sự là đang đọc truyện mà).

Khi đi học về Mạc Lục có ghé qua cửa hàng tiện lợi, cậu lướt qua mấy kệ hàng lấy ra bỏ vào giỏ không ít đồ ăn vật còn có mấy món nhâm nhi. Mạc Lục di chuyển qua kệ chứa thức uống có cồn, tiện tay bỏ vào trong giỏ mấy lon bia và một chai rượu Soju* (là loại thức uống có cồn, loại này tầm 17 % – 20% nồng độ , rượu này ở Việt Nam bán khá phổ biến vào Bách Hóa Xanh hay mấy cái siêu thị mini ở thị trấn nhỏ đều tìm thấy được) lượn một vòng trong đó hồi lâu, cậu bước ra ngoài với một túi nilon bự.

*PS: tớ chỉ nói là độ phủ sóng của mặc hàng này đến chỗ nhỏ nhoi cũng có.

Mạc Lục lấy ra vài túi khô gà, bò, mực… Có cả đậu phộng rang, bày ra đĩa, tiếp đó để lên trên bàn mấy lon bia kèm theo hai chai rượu, nhìn có vẻ không phải lần đầu. Tạ Tử Trung nhìn qua Mạc lục rồi cười nhẹ – "Cười cái gì?" – Mạc Lục nhìn Tạ Tử Trung – "Có gì đáng cho cậu cười à?"



Tạ Tử Trung là đang nhớ đến lần đầu họ tụ tập uống rượu, lén la lén lút như hai tên trộm đang rình rập, suy nghĩ lại thì đúng là như vậy! Tuy không phải là "Trộm" nhưng ý đồ như hai tên trộm.

Hồi lớp 7 Mạc Lục và Tạ Tử Trung cả hai rình mò, có ý trộm của ba cậu ta một chai rượu để uống thử xem như thế nào mà ngày nào khi đi làm về là ông ấy đem ra nhấp môi mấy cái.

Mạc Lục rót rượu vào một cái chung nhỏ, một hớp là có thể cạn đáy ngay, cậu đặt trước mặt Tạ Tử Trung. Cả hai cầm chung rượu lên cụng một cái rồi cho rượu vào miệng, rượu từ trong miệng đi thẳng xuống dạ dày làm dạ dày bắt đầu nóng lên – "Rất sảng khoái." – Mạc lục nói.

"Ừm." Tạ Tử Trung gật đầu.

Uống vài ly, hai bên má của Mạc Lục bắt đầu ửng hồng, cậu ấy nói chuyện cũng không được trôi chảy như trước. Tạ Tử Trung nhìn cậu ta rồi cười.

"Mẹ cậu! Cười khỉ gì?" – Gương mặt có phần ngáo do uống rượu say mà ra.

Tạ Tử Trung không sao nén lại – "Cậu vẫn là uống tệ như vậy, mới vài ly đã say."

Mạc Lục quay sang Tạ Tử Trung nhìn chằm vào cậu ta – "Cậu có bạn gái chưa?"

Lúc này Tạ Tử Trung ngơ người ra nhìn Mạc Lục rồi cười phá lên.

"Còn cậu?" – Tạ Tử Trung hỏi ngược lại.

"Tôi không có hứng thú với con gái." – Mạc Lục trả lời rất thẳng thắn.



Nghe thấy, Tạ Tử Trung liền cười mỉm một cái, trong tức thời tim đập nhanh, lòng ngực lại phát sinh ra một loại cảm giác vui sướиɠ không xiết – "Vậy là con trai?" – Tạ Tử Trung hỏi.

"Nếu là con trai cậu có như thế mà nghỉ chơi với tôi không?" – Mạc Lục hỏi.

Đón chắc khi Mạc Lục tỉnh rượu và nhớ ra những lời mình nói sẽ tự đào một cái hố mà chôn bản thân mình xuống hoặc là cậu sẽ tìm một cái quần thật rộng, đội lên mới có thể dám nhìn Tạ Tử Trung.

"Một bạn trai." – Mạc Lục trả lời – "Còn cậu."

Tạ Tử Trung nhìn Mạc Lục – "Có thể không trả lời câu này không?"

Tạ Tử Trung đứng lên đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh lấy ra mấy trái chanh, cậu cắt ra làm hai vắt lấy nước cho tí đường sau đó lại cho vào một ít nước nóng.

Mỗi lần khi Mạc Lục say rượu cậu luôn là người pha nước chanh cho Mạc Lục giải rượu, làm riết thành quen luôn, Mạc Lục uống không được nhiều nhất là khi uống rượu, cậu ấy uống bia thì có thể nhiều một chút chứ cầm ly rượu lên là không quá 10 ly.

Sau khi pha nước chanh xong, Tạ Tử Trung mang ra đưa trước mặt Mạc Lục – "Cậu uống cái này đi, tôi sẽ cho cậu biết một chuyện."

Chưa kịp uống, hình như Mạc Lục đã nhận ra nãy giờ mình đã nói những thứ mình không nên nói, cậu bắt đầu suy nghĩ Tạ Tử Trung có giúp cậu giữ bí mật này hay là sẽ đem đi đâu đó nói ra, nhưng cậu lại suy nghĩ, "chơi thân với Tạ Tử Trung từ nhỏ, Tạ Tử Trung không phải là loại người hay mang chuyện người khác đi nói khắp nơi" lại suy nghĩ Tạ Tử Trung có kỳ thị không nhỉ? Tạ Tử Trung suy nghĩ như nào? Trong đầu của Mạc Lục lúc này đang đấu tranh rất dữ dội.

"Uống đi, không thì lại nói ra hết bí mật đó." – Tạ Tử Trung trêu một câu.

Mạc Lục lúc này ngượng ngùng không nói thành lời, cầm lấy lý nước uống vào mấy ngụm liền hét lên – "Đệt! Chua."

PS thêm: Viết đến đoạn này mình còn muốn hai người họ dắt tay nhau lên giường làm chuyện đồϊ ҍạϊ với nhau nữa cơ (tác giả hơi có chút damdang).