Chương 37
Bác sĩ đến, cầm ống nghe xem bệnh cho Trầm Khánh Khánh, sauđó lấy thuốc, lại truyền cho Trầm Khánh Khánh một chai dịch, rồi mới rời đi.Tác dụng của thuốc xuất hiện rất nhanh, Trầm Khánh Khánh mơ hồ nghe thấy trướckhi đi, bác sĩ trêu đùa Trữ Mạt Ly cái gì mà rốt cuộc cũng mang phụ nữ về nhàvân vân… sau đó cô liền thϊếp đi.
Trầm Khánh Khánh cũng không biết mình đã ngủ bao lâu, khitỉnh lại trước mắt một mảnh tối đen. Toàn thân đổ mồ hôi, thân thể dễ chịu hơnnhiều, đầu cũng không còn đau như trước, chỉ là miệng rất khô, rất khát.
Trầm Khánh Khánh trở mình, nhanh tay chạm tới đèn ngủ, trongbóng đêm đột nhiên vang lên một giọng nói trầm thấp: “Em tỉnh rồi?”
Trầm Khánh Khánh kinh sợ một hồi, nhìn về hướng phát ratiếng nói, hình như có bóng người nằm trên sô pha.
“…Trữ Mạt Ly?”
Chỉ chốc lát, bóng người ấy đứng dậy, đến bên giường, bậtđèn, Trữ Mạt Ly mặc áo ngủ ngồi cạnh giường: “Cảm giác thế nào rồi?”
Nói xong, anh lấy tay đặt trên trán cô thử độ nóng, TrầmKhánh Khánh lại cứng đờ người. Trữ Mạt Ly cúi đầu, con ngươi đen thẫm phản chiếuánh đèn vàng, như vẻ đẹp của trời đêm, anh khẽ nở nụ cười, hình như rất hứngthú, cái tay dừng thật lâu sau đó mới chậm rãi nâng lên.
“Đỡ nóng rồi.”
“Ừ.” Đầu óc Trầm Khánh Khánh thực chậm chạp, cô thấy có lẽmình đã bị cháy hỏng không ít nơ-ron.
“Khánh Khánh.”
“Hả?”
Trữ Mạt Ly chợt cúi người, gương mặt tuấn mỹ trong nháy mắtphóng đại ngay trước mắt cô, có thể thấy ngay cả lỗ chân lông nơi cánh mũi, còncả đôi mắt phượng hẹp dài, lông mi dài đến độ có thể quạt mát cả gương mặt anh.Trầm Khánh Khánh cũng không thể tránh, ngừng thở, mở to hai mắt, thoạt nhìnthật hoảng sợ, trừng anh: “Anh… Anh làm gì?”
“Em rất căng thẳng?” Trữ Mạt Ly cười xấu xa, nói, “Vì tôi?”
Trầm Khánh Khánh giận, khuôn mặt tái nhợt đột nhiên trào lênhuyết sắc: “Thật đúng là không biết xấu hổ… Tôi đây nóng, trong phòng sao lạinóng như vậy chứ, tôi khát muốn chết rồi, mau lấy nước.”
“Tôi bật điều hòa cho em.”
“Anh bật… điều hòa?”
Trầm Khánh Khánh ngạc nhiên, lập tức ngẩng đầu, quả nhiên,điều hòa đang hoạt động.
Đầu óc Trầm Khánh Khánh choáng váng một trận, cô vẫn nhớ rõTrữ Mạt Ly không thích bật điều hòa. Trước kia mỗi lần mùa đông đến, đi vào vănphòng hoặc nhà anh luôn như đi vào hầm băng, khi họp, chỉ cần có anh, phòng họpsẽ tuyệt đối không bật điều hòa. Sau khi bị đông lạnh quá hai lần, Trầm KhánhKhánh dứt khoát không đi họp, cô không chịu nổi loại dày vò này.
Nhưng, bây giờ anh lại phá lệ vì cô.
Trữ Mạt Ly cầm ly nước đi vào, Trầm Khánh Khánh nhận lấy,một hơi uống sạch.
Anh lại rót cô ly nước, anh điều chỉnh độ nước thật tốt, rấthợp với phong cách cầu toàn của anh, nước không quá nóng, cũng rất ấm, nhuậngiọng, ấm bụng. Trầm Khánh Khánh nhìn chăn mỏng trên sô pha, thuốc trên tủ ởđầu giường, còn có khăn mặt…
Trầm Khánh Khánh đang cầm ly nước, cúi đầu, uống một ngụm,khẽ liếc Trữ Mạt Ly, trong tay anh còn cầm phích nước, thấy cô nhìn anh, ngạcnhiên chau mày: “Em còn muốn nữa? Em khát đến thế à?”
“Không phải, đủ rồi.” Trầm Khánh Khánh trả ly nước cho anh,lại chui vào trong chăn, nghĩ nghĩ, lại hé đầu ra, tròn mắt thầm quan sát TrữMạt Ly.
Trữ Mạt Ly thu dọn vài thứ linh tinh, vừa ngẩng đầu, đúnglúc bắt gặp ánh mắt vụиɠ ŧяộʍ của Trầm Khánh Khánh. Từ khi tỉnh lại, cô thườngdùng loại ánh mắt dè dặt pha chút nghi ngờ nhìn anh, kỹ năng diễn xuất của côthật sự không phát huy tác dụng tại nơi này.
Trữ Mạt Ly nghiêm túc, rất nghiêm túc nói: “Cô Trầm, nếu emcó gì muốn nói, có thể dùng miệng nói ra, xin em đừng dùng ánh mắt ấy quấy rốitôi.”
“…”
Khuôn mặt Trầm Khánh Khánh bây giờ, chỉ thiếu đôi mắt đỏ lênthôi.
Sau một hồi lâu, cô cũng không dấu giếm, nửa ngồi nửa nằm,Trữ Mạt Ly chu đáo chèn một cái đệm sau lưng cô.
Bị động tác giống như săn sóc này quấy nhiễu, tinh thần côcó phần mơ hồ, đầu óc Trầm Khánh Khánh lại phát sốt rồi, thần kinh hơi có vấnđề, nói: “Tôi thấy thật kỳ lạ.”
“Hả? Nó như thế nào?” Trữ Mạt Ly dù bận vẫn nhàn, chờ cô nóihết lời.
“…” Trầm Khánh Khánh bĩu môi, đảo mắt vòng quanh, “Anh luônở trong này chăm sóc tôi?”
Trữ Mạt Ly nói rất tự nhiên: “Cho dù em làm tôi khó chịu,rốt cuộc tôi vẫn không thể bỏ mặc em.”
Nói chuyện với Trữ Mạt Ly bị anh châm chọc đến mắc xương, đólà chuyện thường ngày, Trầm Khánh Khánh nhanh chóng lấy cái xương ra, ném quamột bên, nói: “… Anh không thể so đo với người bệnh nhiều như vậy.”
Không biết vì sao Trữ Mạt Ly lại trầm mặc, nói: “Người bệnhsẽ không nói nhiều như em, ngủ đi, chuyện này tính với em sau.”
Trữ Mạt Ly đứng dậy rút đệm dựa lưng của Trầm Khánh Khánh,Trầm Khánh Khánh nằm xuống, nhưng bây giờ cô thấy thật thư thái, tinh thần bỗngtỉnh táo lại, dường như không kìm được, Trầm Khánh Khánh chợt giữ chặt tay TrữMạt Ly: “Tôi nằm rồi, nói chuyện chút đi.”
Tay cô rất nóng, là cơ thể của người bệnh, Trữ Mạt Ly ngẩnngười, cúi đầu nhìn vào tay cô, suy nghĩ có phần lệch khỏi quỹ đạo trái đất,qua một lát, anh lại ngồi xuống: “Em muốn nói cái gì?”
Trầm Khánh Khánh hài lòng mỉm cười: “Hôm nay tôi nói chuyệnvới Phương Thuấn. Hắn nói anh lấy danh nghĩa của tôi cho hắn vay tiền, có thậtkhông?”
“Thật không?” Trữ Mạt Ly không có phản ứng nào, thờ ơ trảlời, “Hình như có chuyện như thế, tôi không nhớ lắm.”
Thật có tài diễn xuất.
“Anh cho tôi thể diện lớn như vậy, đáng lý tôi phải cảm ơnanh. Có điều…” Trầm Khánh Khánh chuyển đề tài, “Anh như vậy làm tôi rất căngthẳng. Có loại cảm giác… cáo chúc tết gà.”
Vẻ mặt Trữ Mạt Ly thay đổi, làm cho người ta không nắm bắtđược: “Vậy vì sao em quay về hang cáo?”
Trầm Khánh Khánh ngẩn ra, ôm gối nghĩ ngợi, chợt phát giácchính cô cũng không biết vì sao. Khi đó chỉ là thấy rất khó chịu, trong lònghoảng hốt, ngồi trên xe kia, nghĩ tới đích đến, sau đó không biết tại sao lạithấy không vui. Trầm Khánh Khánh thuộc loại người cảm xúc tới cũng nhanh, đicũng nhanh, giờ ngẫm lại, lại không có cảm xúc như lúc đó.
Trầm Khánh Khánh muốn giải thích: “Tuy tôi không sợ anhgiận, nhưng anh giận rất đáng sợ, nên tôi quay về.” Ngoài miệng thì nói nhưvậy, nhưng trong lòng lại không phải vậy, Trầm Khánh Khánh còn nói, “Thật ra,lúc ấy tôi nghĩ rằng Quý Hàm là loại người rất dễ bị tổn thương…”
Cô còn chưa nói xong, Trữ Mạt Ly liền hừ lạnh: “Vậy em nghĩtôi là loại người gì?”
Trầm Khánh Khánh có phần hồ đồ, cây ngay không sợ chết đứngnói: “Anh là hoàng đế thôi… Nội tâm mạnh mẽ… Vả lại, không phải tôi đến chịuđòn nhận tội rồi sao…”
“Hừ.” Trữ Mạt Ly không đồng tình, hừ lạnh một cái, khôngđịnh để yên, “Hôm nay tôi vốn không muốn so đo với em, nhưng nếu em lôi chuyệnnày ra, tôi sẽ tính toán với em. Cho tới bây giờ, tôi chưa bị ai “nể mặt” nhưvậy, em nói phải đền bù thế nào?”
“…” Tâm tình Trầm Khánh Khánh rất rối bời, lần đầu tiên khóthở trước mặt Trữ Mạt Ly, “Xin lỗi anh.”
Trữ Mạt Ly bình tĩnh lại gần cô: “Trầm Khánh Khánh, tôi choem… một cơ hội nữa.”
“… Vậy anh muốn tôi làm thế nào?” Bị buộc vào tình thế bấtđắc dĩ, Trầm Khánh Khánh rõ ràng luống cuống tay chân.
Trữ Mạt Ly dịu dàng đè góc chăn giúp cô, cười nguy hiểm:“Đến đảo Bali du lịch, tôi đã đặt vé rồi, lầnnày đi du lịch em phải phục tùng tôi vô điều kiện.”
“Vô điều kiện?” Trầm Khánh Khánh cảnh giác nói.
“Tôi sẽ không bắt em phải gϊếŧ người cướp của, làm trái phápluật hay chuyện đồi phong bại tục. Thật ra, em không được lựa chọn, hôm nay quảthật tôi đã rất tức giận, nếu đêm nay em không tới…”
“Anh sẽ thế nào?”
“Phát huy trí tưởng tượng của em đi. Không phải em rất hiểutôi sao?” Vẻ mặt đen tối qua đi, Trữ Mạt Ly lại thay khuôn mặt thờ ơ, “Khôngcòn gì thì ngủ đi.”
Trữ Mạt Ly đặt lại gối đầu cho Trầm Khánh Khánh, lại cúingười dém chăn cho cô: “Không được sợ nóng, như vậy mới có thể hạ sốt.”
Trầm Khánh Khánh nằm im bất động, nhìn Trữ Mạt Ly có phầntrì độn. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, dáng vẻ tỉ mỉ như đối xử với một tácphẩm nghệ thuật, mắt cũng không chớp, lại còn thật sự dém từng góc chăn, chođến khi gói Trầm Khánh Khánh thành bánh chưng mới dừng lại. Sau đó, anh lại lấymột cái khăn mặt sạch sẽ, vén tóc mái của cô, giúp cô lau mặt. Anh làm nhữngchuyện đó vô cùng tự nhiên, tuy gương mặt trước sau không có biểu tình gì,nhưng sự gần gũi và dịu dàng khó thấy của anh lại lẻn vào từng tế bào trongngười Trầm Khánh Khánh.
Trong trí nhớ, dường như ngay cả Quý Hàm cũng không gần gũivới cô như vậy.
Tuy Trữ Mạt Ly thích nói lời độc địa châm chọc cô, nhưng anhđã chăm sóc cô rất chu đáo, đã sớm vượt qua giới hạn của tình bạn, chưa nóiquan hệ bọn họ chỉ là cấp trên cấp dưới. Trong lòng Trầm Khánh Khánh, bọn họcũng không tính là bạn bè.
Trầm Khánh Khánh hơi khó khăn nuốt nước miếng, cô thật sựkhông hiểu vì sao Trữ Mạt Ly đối xử với cô tốt như vậy. Cô không dám nghĩnhiều, càng nghĩ càng khó tin. Nhưng hết lần này tới lần khác được anh chăm sóclà một loại hưởng thụ xa xỉ, khó tin đến đáng sợ, khiến tim cô không khỏi loạnnhịp.
Khi Trữ Mạt Ly nguyện ý đối xử tốt với một người, có mộtloại mị lực mê hoặc nhân tâm.
“Nghe thấy tôi nói gì không?”
“Hả?”
Trữ Mạt Ly nâng cằm cô lên, lắc đầu: “Không phải nóng đếnngu người rồi chứ, tôi nói ban đêm có việc gì thì bảo tôi.”
“Anh mới ngu người ấy.” Trầm Khánh Khánh thở phì phì gạt tayanh, dứt khoát nói ra vấn đề vừa rồi cô suy nghĩ, “Tôi nói anh sẽ không…”
Chữ “thích” còn chưa nói ra, dây chuyền trên ngực Trữ Mạt Lybỗng rơi xuống, hai người đều sững sờ. Mặt dây chuyền dao động trước mắt TrầmKhánh Khánh chưa đến hai xăng-ti-mét, trên mặt lóe sáng nhiều hoa văn phức tạp,tỏa ra một tầng ánh sáng thần bí.
“Này…” Trầm Khánh Khánh không kìm được mà vươn tay đến mặtdây chuyền, nhưng đầu ngón tay cô còn chưa chạm đến, Trữ Mạt Ly đột nhiên giànhlấy, một bàn tay nắm chặt dây chuyền, toàn thân nổi lên cảnh giác, trong mắtphượng hiện lên một tia bối rối, lần đầu tiên Trầm Khánh Khánh thấy Trữ Mạt Lykhẩn trương như vậy.
Tay để ngoài chăn chợt lạnhbuốt, Trầm Khánh Khánh cứng ngắc thu tay vào chăn, quay người, nhắm mắt lại.
Trữ Mạt Ly đứng sau cô không nhúc nhích, ý thức được phản*ng của mình hơi quá khích, sau khi bình tĩnh lại, nói: “Chuyện này khá riêngtư…”
Trầm Khánh Khánh ở trong chăn buồn bực, nặng nề nói: “Tôimuốn đi ngủ.”
“Vừa rồi em nói cái gì?”
“Quên rồi.”
Trầm Khánh Khánh cảm giác Trữ Mạt Ly nhìn cô hồi lâu, sau đólặng lẽ tắt đèn.
Khoảnh khắc ánh sáng biến mất, Trầm Khánh Khánh mở mắt ra,tay phải vô thức đè trên ngực.
Tại nơi này, ngay lúc ấy, nó hơi đau, trong giây phút anhgiành lấy mặt dây chuyền.