Chương 1: Hơi nóng,mau giúp tôi cởi nút áo ra!
Trong một gian phòng không mở đèn, Hàn Tử Tây lặng im không tiếng động đứng cạnh cửa sổ.
Ánh trăng xuyên thấu qua bệ cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của cô, trông thật lạnh lùng.
Phản chiếu trên nền thân thể mỏng manh ấy , được ánh trăng kéo dài ra!
Gió đêm của mùa hè, mang theo một chút hơi mát, thổi bay những sợi tóc của cô, chặn lại tầm nhìn của ai đó đang muốn ngó đến.
Răng rắc!
Sau lưng có tiếng cửa phòng mở ra, Hàn Tử Tây nắm chặt tay phía dưới, lại rất nhanh buông ra – là hắn đến đây sao!
Tiếng giày da đánh trên nền đất, theo tiết tấu rõ ràng, cùng với tính tình của hắn rất giống nhau, lười biếng không đếm xỉa tới.
Theo tiếng bước chân tới gần, không lâu sau ở sau lưng có nguồn nhiệt gần sát,tiếng nói mị hoặc sau tai vang lên: "Chờ đã lâu rồi sao?"
"Thiếu gia đã trở lại!" Giọng nói của Hàn Tử Tây trước sau như một vẫn nhẹ nhàng, phảng phất như trên thế gian này mọi việc cũng không thể tác động đến cô.
Đối với lời hỏi của cô, Sở Trạm Đông không bận tâm mà hỏi vấn đề khác: "Như thế nào không bật đèn?"
Tiếng nói vừa dứt, hắn liền rời đi, trong giây lát trong phòng bỗng sáng lên!
Đột nhiên có ánh sáng,làm cô có chút chói mắt, sau khi Hàn Tử Tây thích ứng được,liền xoay người, đi đến bên giường, hai tay để hai bên, giúp Sở Trạm Đông cởi xuống áo khoác tây trang, việc này phảng phất như một việc làm thuần thục đã làm qua ngàn vạn lần vậy.
Sở Trạm Đông nhìn chằm chằm cô, cho đến khi cô hết bận, đứng cách hắn không sai biệt lắm ba mét một mực cung kính hỏi: "Anh có yêu cầu thả nước tắm không?"
Hắn thật lâu mới lên tiếng: "Tới đây!"
Hàn Tử Tây theo lời bước lên, Sở Trạm Đông nhìn cô đang cụp xuống mi mắt: "Ngẩng đầu lên!"
Mệnh lệnh của hắn, Hàn Tử Tây chưa bao giờ làm trái, giương cao đôi mắt không có chút rung động nào cùng hắn cười như không cười đối mặt nhau.
Sở Trạm Đông điều chỉnh tư thế một chút, thành một tay chống, một để sang bên, một chân gác lên chân kia , tư thái lười biếng không tập trung, giống như một bậc vương giả đứng trên cả thiên hạ.
Đôi mắt Sở Trạm Đông thủy chung mang ý cười không có rời đi hỏi: "Biết rõ muộn như vậy cô còn đến làm gì?"
Hàn Tử Tây lắc đầu.
Sở Trạm Đông nở nụ cười, tiếng cười trầm thấp, giống như đang độc tấu đàn dương cầm: "Không biết a, tôi còn tưởng rằng cô biết đấy!"
Ánh mắt thâm thúy như sói như hổ không buông tha cho Hàn Tử Tây bất kỳ một biến hóa nho nhỏ nào, chỉ tiếc...
Cái gì cũng không có!
"A, không hổ là Hàn Tử Tây!"
Sở Trạm Đông trong lời nói đầy ý châm biếm, Hàn Tử Tây nghe đích thực khó hiểu.
Cũng biết nguyên nhân!
Mười sáu năm nay, không thể phủ nhận thái độ hôm nay xác thực tốt nhất!
Hàn Tử Tây đứng yên tại chỗ, như cũ không lên tiếng.
Nhìn Sở Trạm Đông ở trước mặt, nói nhiều sai nhiều, có đôi khi không nói lời nào cũng là sai lầm, nhưng hôm nay hẳn là một ngày đặc biệt!
Hắn mặc dù lời nói mang ý trào phúng, nhưng ở chỗ sâu trong đáy mắt lại không có lệ khí.
Đây là dựa theo sự hiểu biết của cô đối với hắn trong suốt mười sáu năm qua, dựa theo ánh mắt mà đoán được tâm tình của hắn, mặc dù phần lớn là cô không được cho phép, bởi vì tính tình của hắn thay đổi thất thường hơn cả thời tiết tháng sáu
Hiển nhiên, lần này cô đã đoán đúng!
Sở Trạm Đông nhìn cô duỗi ra hai ngón tay.
Hàn Tử Tây một cách tự nhiên từ trong túi quần móc ra điếu thuốc lá, đặt ở giữa hai ngón tay của hắn, chờ hắn bỏ vào cánh môi ấy, lại móc ra cái bật lửa, thay hắn đốt thuốc.
Hơi thở mấp máy trong không gian ,tạo nên làn sương mù mờ ảo, che khuất cả khuôn mặt tà mị và tràn trề cảm giác thần bí của hắn.
Hắn vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Tới đây ngồi!"
Hàn Tử Tây lần nữa theo lời, chỉ là ngồi cách hơi xa.
"Ngồi xa như vậy làm gì, sợ tôi ăn cô sao?" Sở Trạm Đông nửa thật nửa giả khıêυ khí©h: "Ngồi gần lại!"
Hàn Tử Tây cau lại lông mày thanh tú tỏ ý không thích, nhưng vẫn chuyển đến vị trí hắn chỉ định.
Sở Trạm Đông nhìn cô một cái, khẽ cười, không nói gì, hút một hơi, nói với cô: "Hơi nóng,mau giúp tôi cởi nút áo ra!"
Hàn Tử Tây có một lát thinh lặng, vẫn là theo lời làm theo!
Khi thấy da thịt màu lúa mạch của hắn càng ngày càng bại lộ ra ngoài không khí đập vào mắt theo từng động tác của cô, bỗng dưng Hàn Tử Tây ngưng lại: "Thiếu gia, có thể tiếp tục sao?"
Trả lời cô là...