Chương 5: Vận Động Sáng Sớm (H)

Sau một đêm dài triền miên, Tiểu Nghi mệt mỏi cố mở đôi mắt, cả người đau nhức, nhất là phần hạ bộ kia cứ nhơm nhớp, bụng căng trướng khó chịu, cái đồ vật kia vẫn ở bên dưới cô cả đêm.Cô khó chịu lay lay tay hắn

“Tiểu Nghi tỉnh rồi”

“Bỏ…bỏ cái kia ra”

Hắn nhếch miệng, cúi xuống quan sát cảnh xuân tuyệt đẹp kia, tiểu huyệt nhỏ bé mυ"ŧ chặt lấy máʏ яυиɠ. Hắn kéo người cô vào lòng, rút cái máʏ яυиɠ ra rồi ngay lập tức cắm dươиɠ ѵậŧ vào hoa huyệt kia, chặn không cho dòng dịch từ tối qua chảy ra,hắn từ từ nhấp ngày càng mạnh. Tiểu Nghi sức vốn đã yếu, chỉ giãy giụa được một lúc rồi nằm bất động, mặc kệ cho hắn thao.

“Cái huyệt dâʍ đãиɠ như vậy, chỉ có thể để một mình tôi thao”

Hắn đánh mạnh vào người cô, vân ve hai đầṳ ѵú non mềm.

Trên thân thể trắng trẻo đã xuất hiện thêm nhiều dấu đỏ, sờ vào là rát. Sau vài lần ra vào hắn cũng chịu bắn dòng dịch trắng vào tiểu huyệt của cô. Bụng đã căng trướng giống như mang thai, thật khó chịu.

“Lấy mấy cái thứ kia…ra…khó chịu”

Hắn cười nhẹ bế cô vào phòng tắm, ngón tay thô ráp cắm vào tiểu huyệt moi ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng da^ʍ thuỷ, hắn ấn nhẹ vào bụng cô, lập tức một đống tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra, hắn còn cố trêu chọc cứ ở bên trong cô mà khuấy đảo, càng ngày càng chọc sâu vào.

“Đau…đau”

“Đau thì phải làm đến nới rộng ra mới không đau nữa”

“Không…không cần”

Sau đó hắn tắm rửa cho cô sạch sẽ rồi mang cô xuống nhà ăn sáng, để cô đặt lên đùi mình, đút cho cô từng miếng cháo. Tiểu Nghi hai mắt sưng đỏ vì khóc quá nhiều, thân thể mệt mỏi không còn sức sống.

“Không…không ăn nữa”

“Vậy ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi nhé?”

“KHÔNG” cô dùng chút sức lực cuối cùng hét lên sau đó ngất đi nằm gọn trong vòng tay hắn.

Hắn mỉm cười, bế cô đặt lên giường sau đó đến công ty. Khoảng 10 giờ sáng, cô mới tỉnh dậy. Hai chân cố gắng bước xuống giường. Đi ra khỏi phòng, quan sát xung quanh nhà tìm lối thoát. Cửa chính đã bị khoá ngoài, cô đi ra phía sau nhà. Còn một cánh cửa nữa!

Tiểu Nghi hồi hộp bước đến, vừa mở cánh cửa ra …

“Đi đâu vậy?”

Cô giật mình quay lại đằng sau, Ý Hiên đã đứng sau cô. Hai mắt có ý cười nhưng nổi lên tia máu. Hắn mạnh mẽ vác cô lên vai bước lên phòng, quăng cô xuống giường, bóp lấy cổ cô.

“Bỏ…bỏ ra”

Hai chân cô đá loạn lung tung, cầu lấy sự sống.

“NÓI, em định đi đâu?”

“Tôi…tôi”

Hai mắt cô trừng lại hắn, không chiu khuất phục.

Hắn trói cô lên thành giường, bước ra khỏi phòng đi lấy thứ gì đó. Tiểu Nghi người run cầm cập, không biết hắn định làm gì