Chương 3: Tức giận

Tôi rất thất vọng, nhưng cũng cố không thể hiện quá rõ ràng.

Không thì anh ấy lại cho rằng tôi thích anh ấy phát điên lên mất.

Chần chừ hết lần này đến lần khác.

Tôi vội vã về phòng tắm rửa, mặc chiếc váy ngủ yêu thích, quyết định đóng vai vợ hiền dâu đảm, mang sữa nóng vào phòng làm việc cho anh.

Nhưng vừa đẩy cửa vào, Cố Tục Trần hơi nhếch mép ra hiệu cho tôi đi ra ngoài.

Tôi gật đầu, chỉ vào ly sữa rồi đi về phía anh.

Giọng nói của trợ lý đang báo cáo công việc phát ra từ chiếc máy tính. Đó là thứ ngôn ngữ mà một chữ bẻ đôi tôi nghe cũng không hiểu, có vẻ như anh đang họp đa quốc gia.

Dưới ánh đèn vàng, hàng mi dày của Cố Tục Trần làm nổi bật đôi mắt quyến rũ của anh, cái dáng vẻ tập trung làm việc ấy như muốn bóp chết tôi luôn.

Với ý đồ xấu, tôi vô tình mà lại cố ý duỗi chân, cọ vào chân anh.

Cố Tục Trần bưng ly sữa lên uống, ánh mắt anh liếc nhìn tôi, yết hầu lên xuống, chậm rãi uống sữa.

“#%*&”

Tiếng nói trên máy tính vẫn tiếp tục.

Tôi nhìn chằm chằm vào Cố Tục Trần với vẻ mặt ngây thơ, cho đến khi anh một hơi uống hết sạch ly sữa và đôi môi mím chặt lại thành một đường.

Anh nhấp chuột một cái, cuộc họp đã bị tạm dừng.

Tôi mím môi, mừng thầm trong lòng, định trêu anh thêm chút nữa thì bỗng nhiên anh tóm lấy chân tôi.

“Em đang làm gì thế?”

Tôi bất ngờ đến nỗi ngón chân cà xước vào chân anh.

Cố Tục Trần ngước lên nhìn tôi chằm chằm.

“Sao em lại xoa chân anh?”

Tôi: “???”

Tay tôi nắm chặt góc bàn, không ngờ là không trêu được anh mà còn bị ánh mắt anh liếc qua khiến tôi có chút xấu hổ và chột dạ.

“Anh…”

“Ừm?”

Cố Tục Trần nhìn tôi với vẻ mặt nghiêm túc, như đang chờ câu trả lời hợp lý từ tôi.

“Em…chân em bị chuột rút rồi.”

Khóe miệng tôi giật giật, trong lòng không khỏi mắng anh một trận, cái tên trai thẳng này, thẳng đuột luôn, không hiểu mập mờ ám muội trong cuộc sống vợ chồng là gì à.

Tôi gằn từng chữ: “Có thể trả lại dép cho em không?”

Cố Tục Trần dùng đầu ngón chân khều khều, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, đá chiếc dép về phía tôi.

“Đã khuya rồi, ngủ đi.”

Tôi : “…”

Tôi giận đến nỗi không nói được lời nào, xách dép bỏ đi, nhưng mà bước đến cửa thì lại không cầm lòng được, quay lại nhìn anh.

“Cô Diệp.”

“Hửm???”

Tôi mỉm cười và nhìn Cố Tục Trần.

Anh vắt tay lên trán nhìn màn hình máy tính, thoải mái như thể đoán trước được tôi sẽ quay lại, anh nhẹ nhàng nói.

“Phòng ngủ là của em, phòng làm việc là của anh. Sau này nếu chưa được anh cho phép thì đừng vào.”

Tôi nắm lấy tay nắm cửa, bị thái độ lạnh lùng của anh ấy làm cho tức đến nỗi cảm thấy răng hàm sắp bị tôi nghiến cho vỡ vụn rồi, tôi chỉ có thể cười nói: “Được, em hiểu rồi, xin lỗi anh.”

Cánh cửa đóng lại, nụ cười của tôi cũng đông cứng luôn.