Trong phòng ngủ.
Không khí nhẹ nhàng ấm áp.
Tôi nhìn anh chàng cao 1m9 đang đứng trong cái tổ ấm cúng, thì thầm:
“Anh lại đây đi, uống canh gừng.”
“Ừm.”
Cố Tục Trần nhìn tôi với đôi mắt nóng rực, bây giờ anh ấy rất nghe lời, tôi nói gì anh ấy làm nấy, ngồi trên ghế sô pha ôm chén canh gừng.
Thấy anh gần như say, tôi liếc nhìn tóc anh hình như vẫn còn ướt, không khỏi sờ sờ, có chút bất lực, cầm khăn khô ném cho anh.
“Anh lau lại tóc đi.”
“Ừm.”
Cố Tục Trần tùy ý xoa xoa hai cái, sau đó để khăn tắm qua một bên.
Tôi nghiến răng muốn đánh anh một trận, cầm khăn tắm đứng bên cạnh anh, đè đầu anh xuống bắt đầu lau.
Anh có vẻ rất thoải mái khi tôi lau tóc cho anh.
“Diệp Mẫn, hôm nay anh rất vui.”
Tôi không muốn tham gia vào cảm xúc của anh, cho nên tôi chỉ im lặng.
Bây giờ giống như đảo ngược vị trí vậy.
Người nồng nhiệt thể hiện, không còn là tôi nữa.
Nhưng cho dù không nghe được câu trả lời, Cố Tục Trần vẫn tiếp tục nói, chia sẻ những gì mắt thấy tai nghe, cuộc sống của anh ấy rất buồn tẻ, cuối cùng câu chuyện vẫn là về nhân viên làm sai ở công ty…
“Diệp Mẫn.”
Cố Tục Trần đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn tôi, giơ tay nắm chặt cổ tay tôi.
Tôi nhìn anh mà không nói một lời.
Bốn mắt hướng vào nhau.
Trong mắt Cố Tục Trần hiện lên một tia mong đợi, anh nhỏ giọng nói: “Sao em không nói gì…”
“Em nên nói gì đây?”
Cố Tục Trần hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày, mang theo một chút đáng thương, nhỏ giọng nói: “Trước đây không phải em thường xuyên hỏi anh những thứ chuyện này sao?”
Tôi: “...”
Tôi hơi bất ngờ, như được trở về quá khứ lúc tôi hay lảm nhảm với anh, tôi nằm trên bàn nhìn Cố Tục Trần, thật ra tôi không hiểu công việc của anh ấy chút nào, chỉ thích anh ấy nói chuyện với tôi.
Cho dù đó chỉ là trả lời cho có lệ.
“Bây giờ em không có hứng thú.”
Tôi thản nhiên nói.
Trong mắt anh hiện lên một sự bi thương: “Em chỉ là không hứng thú với những chuyện này thôi sao?”
Tôi không nói gì cả.
Đôi mắt Cố Tục Trần đỏ hoe, nhưng anh cố gắng gượng cười: “Không sao, anh có thể nói về những thứ khác. Sẽ có một ngày em thấy hứng thú thôi.”
Tôi: “...”
Nhìn dáng vẻ của anh, tôi cảm thấy buồn, lạnh lùng nói: “Đừng làm chuyện vô nghĩa nữa.”
“Nó có ý nghĩa!”
Cố Tục Trần đột nhiên tăng âm lượng.
“Tùy anh.”
Ta liếc anh một cái, ném khăn tắm lại cho anh: “Ngủ sớm một chút, ngày mai em đưa anh về.”
Tôi quay lưng về phía anh,không muốn nhìn nữa, nhưng tôi vẫn thấy bóng dáng anh trong gương, cô đơn ngồi trên sô pha, bất lực nhìn tôi, vẻ mặt mờ mịt.