Chương 25: Chúng ta ly hôn rồi

“Anh đưa em về.”

Cố Tục Trần sắc mặt tái nhợt đứng trước mặt tôi, hướng ô về phía tôi.

Tôi liếc nhìn bộ quần áo bệnh viện trên người anh ấy, không khỏi tức giận. “Anh bị điên sao? Cứ thế này mà chạy ra ngoài à?”

Tôi bắt đầu chạy và không có ý định quay đầu lại, nhưng Cố Tục Trần đã đi theo tôi suốt quãng đường về nhà.

Mưa ngày càng nặng hạt.

Bầu trời lúc này giống như một bức tranh khổng lồ, nó xám xịt, nhưng không sánh được với vẻ trắng bệch trên khuôn mặt Cố Tục Trần.

Những giọt nước trượt xuống xương quai hàm của anh.

Cố Tục Trần cầm một cái ô, cúi đầu nhìn tôi: “Em cầm cái ô này đi.”

Tôi thấy quần áo anh đã ướt sũng, khẽ nhíu mày: “Anh mau cầm ô đi về đi.”

Cố Tục Trần cụp mắt xuống và im lặng.

Tôi có chút bất đắc dĩ: “Anh mới phẫu thuật chưa được bao lâu, đừng làm loạn nữa.”

Cố Tục Trần chỉ đứng đó không nói lời nào, khăng khăng muốn đưa ô cho tôi.

Tôi thở dài nói nhỏ: “Lên nhà em đi.”

“Thật à?’

Cố Tục Trần ngước mắt nhìn tôi, trong mắt hiện lên một mảnh vui mừng.

Tôi liếc anh một cái rồi đi thẳng vào nhà: “Giả đó.”

Bước vào nhà.

Cố Tục Trần nhìn nhà tôi có chút bất đắc dĩ.

Tôi liếc anh một cái, nhẹ giọng nói: “Quá nhỏ?”

Cố Tục Trần nhìn tôi, trầm giọng nói: “Không lớn bằng nhà tân hôn của chúng ta.”

Tôi: “...”

Tôi không biết phải mở miệng thế nào, hồi đó tôi ở trong một ngôi nhà nhỏ như thế này, từ thuê ở chung đến chuyển ra ở riêng, tiền thuê hàng năm cho đến tiền thuê theo tháng đều cố gắng tiết kiệm từng đồng.

Nếu lúc đó tôi vào được Cố Thị thì sự cực khổ này cũng giảm đi được một nửa.

“Chúng ta đã ly hôn rồi.”

Tôi nói một cách trang trọng.

Cố Tục Trần im lặng nhìn tôi, trực tiếp lảng tránh chủ đề: “Anh thấy hơi lạnh.”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn tiếp tục.

Tôi liếc nhìn đồng hồ, từ trong tủ lấy ra một chiếc áo choàng tắm lớn, vừa định khoác lên cửa phòng tắm, lại phát hiện Cố Tục Trần còn chưa đóng cửa phòng.

Tôi: “...”

Nói thật thì tôi thấy anh đang cố ý, lúc đầu anh đề phòng tôi như cô gái quàng khăn đỏ đề phòng con sói già, không thể nào bây giờ lại quên những thứ cơ bản như vậy được.

“Diệp Mẫn…em có áo choàng tắm không?”

Cố Tục Trần thấp giọng hỏi.

Tôi cầm thanh treo quần áo, treo áo choàng tắm vào: “Đừng để nước vào vết thương.”

“Ừm.”

Cố Tục Trần ngoan ngoãn trả lời.

Tôi nhìn mưa càng ngày càng nặng hạt, bất lực đóng chặt cửa sổ, bật điều hòa tăng nhiệt độ, đứng dậy đi vào bếp làm canh gừng.