Chiếc BMW dừng lại ở cổng khu biệt thự, tôi cười vẫy tay chào An Vũ, mãi đến khi xe anh ấy khuất xa mới lấy điện thoại ra kiểm tra.
21 cuộc gọi nhỡ.
Bây giờ là 23 giờ 30, giờ giới nghiêm của Cố Tục Trần là 22 giờ.
Tôi mím môi, lặng lẽ lấy chìa khóa dự phòng mang theo ra, vặn khóa cửa.
Phòng khách tối om.
Nhưng trước cửa sổ, ánh trăng sáng ngời trong trẻo, mơ hồ có thể phản chiếu bóng người ngồi ở đó, đôi mắt kia trông phảng phất sự không vui.
“Bây giờ đã là mấy giờ rồi.”
Cố Tục Trần thấp giọng hỏi.
Tôi vốn không định để ý đến anh ấy, vừa định đi lên lầu, nhưng anh đã nhanh hơn một bước đứng chặn ở trước mặt tôi.
“Tại sao em không nghe điện thoại?”
Tôi nhìn anh ấy, không thể không đưa mắt sang chỗ khác, cố hết sức giữ bình tĩnh.
“Không muốn nghe.”
Cố Tục Trần áp sát vào người tôi, trừng mắt: “Em nhất định vì một câu nói mà gây sự với anh sao?”
Tôi nhướn mày cười: “Em nào dám gây sự với anh.”
Cố Tục Trần: “Hôm đó anh bận thở không ra hơi.”
Thở không ra hơi?
Tôi hơi tê dại, nhẹ nhàng nói: “Hình như chỉ khi người ta tức giận thì mới dễ dàng nói ra sự thật.”
Tạm ngưng vài giây.
Tôi lại nói: “Mấy ngày trước tại sao anh không giải thích? Là bởi vì sau khi cân nhắc thiệt hơn, thấy em không muốn kết hôn giả với anh nữa, tạm thời anh không tìm được phương án tốt hơn đúng không?”
Cố Tục Trần sững sờ, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Trong lòng tôi biết rõ điều đó, tôi lách qua anh và đi lên lầu.
Tôi muốn chạy về phòng thật nhanh, nhưng vì bước đi vội quá, tôi bị ngã một cái, đau đến mức rơm rớm nước mắt.
Đèn ở tầng trệt được bật sáng.
Cố Tục Trần đi đến và bế tôi lên.
“Biến đi.”
Tôi đẩy anh ra, chân đá không ngừng.
“Đừng động đậy.”
Cố Tục Trần ngồi trên ghế sô pha, vòng tay qua người tôi, véo eo tôi, ôm tôi vào lòng, vén váy tôi lên đến đầu gối, kẹp chặt hai chân tôi.
Lòng bàn tay anh ấm áp.
Tôi nhăn mặt, cảm thấy xấu hổ và khó chịu vì những cử chỉ thân mật nhất mà tôi từng có lại diễn ra trong tình huống này.
“Cố Tục Trần! Đồ lưu manh!”
“Ai lúc đầu gọi anh là ông xã hả, sao giờ lại thành lưu manh rồi.”
Cố Tục Trần cau mày, tựa cằm lên vai tôi, cúi đầu nhìn vết thương của tôi, anh ấy không hề có ý định buông tay.
Tôi không nhịn được nữa, chóp mũi chua xót, càng thêm tủi thân.
“Mắng anh đó, làm sao, em mắng anh đó.”
“Còn cử động nữa là anh xử em đấy.”
Tôi: “...”