Chương 18: Không vướng bụi trần

Đàn anh An Vũ mỉm cười và vẫy tay với tôi.

Tôi sững sờ mất hai giây, không ngờ An Vũ lại ngồi ở bàn kế bên Cố Tục Trần, tôi chỉ có thể cắn răng ngồi xuống.

Chắc là tôi bị ảo giác rồi.

Tôi thấy mình như bị Cố Tục Trần tra tấn bằng ánh mắt, anh cứ nhìn tôi chằm chằm.

“Nếu không phải vì công việc thì chắc anh không hẹn được em mất, một cô gái bận rộn.”

An Vũ bật cười thành tiếng.

Tôi xấu hổ đặt tài liệu đầu tư của mình xuống, im lặng ngồi thẳng lưng, thảo luận với An Vũ về hạng mục đầu tư và ký kết thỏa thuận.

Xấu hổ nhất là tôi quên mất trên hồ sơ thiết kế của mình có nghệ danh thiết kế, An Vũ cứ thế đọc nó lên.

“Không Vướng Bụi Trần? Cái tên này có ý nghĩa gì vậy?”

Cái tên này có ý nghĩa gì? Có nghĩa là Cố Tục Trần vẫn chưa kết hôn với Diệp Mẫn.

Tôi có chút bất đắc dĩ, cố gắng hết sức tránh tầm nhìn của Cố Tục Trần, cười nói.

“Anh nghĩ như thế nào thì là như thế, không có ý nghĩa gì đặc biệt cả.”

Bây giờ tôi bắt đầu thấy hối hận về những hành động không cần thiết của mình.

An Vũ khẽ mỉm cười: “Rất vui được hợp tác với em, tối nay chúng ta đi ăn cơm với nhau nhé?”

Tôi hơi bất ngờ, muốn lịch sự từ chối thì nghe thấy tiếng ghế bên cạnh cọ vào sàn nhà một tiếng thật chói tai.

Cố Tục Trần đột nhiên đứng dậy và bỏ đi.

Hơi thở mạnh mẽ thoáng qua.

Tôi nên cảm thấy biết ơn vì giờ phút này tôi thấy rất rõ về Cố Tục Trần, tôi không còn buồn bã như trước nữa, nếu không thì tôi sẽ lầm tưởng rằng anh đang ghen mất.

Đã gần mười giờ đêm.

Giang Đô dưới màn đêm vô cùng quyến rũ, chỉ cần đi trên đường, thỉnh thoảng có làn gió nhẹ sẽ làm tôi nhớ đến cảm giác thoải mái khi còn đi học.

Chuông điện thoại reo lên.

Tôi nhìn xuống tên người gọi, hơi nhiên, không ngờ Cố Tục Trần lại chủ động gọi đến.

“Chắc là bố mẹ em gọi đúng không.”

An Vũ mỉm cười, ra hiệu cho tôi mau chóng nghe điện thoại.

Tôi mím môi, ấn từ chối cuộc gọi rồi đặt chế độ yên lặng, cất điện thoại vào túi, cười nói.

“Không có gì đâu, anh đừng để ý.”

An Vũ gật đầu, cảm thấy bất đắc dĩ.

“Gần đây nhiều điện thoại quảng cáo lắm.”

Tôi không đáp, chỉ hướng mắt ra cảnh đêm bao la, nhìn những ánh đèn vàng lập lòe, trong lòng cảm thấy hụt hẫng vô hạn.

Trong cơn mơ hồ.

Tôi nhớ lại mình khi còn đi học.

Mỗi lần giả làm người đi đường, tôi đều cố tình đi lướt qua Cố Tục Trần, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao quá nhiều, tôi sẽ nhìn thấy ánh đèn lấp lánh trước, sau đó là trái táo adam của anh và cuối cùng là khuôn mặt của anh ấy.

Đó là một khoảng thời gian đẹp.

Chỉ cần nhìn thấy anh một lần, giấc mơ cũng trở nên ngọt ngào.