Chương 4.3

Trong phòng lại giống như tối hôm qua tụ đầy người, thậm chí còn nhiều hơn, nữ để tang mặc vải bố nam mang mũ, liếc mắt một cái nhìn lại bóng người lắc lư đều trắng xoá, mênh mông cuồn cuộn, quỷ mị quỷ quái.

Đang trên đường đưa tang, mẹ Trần một đêm không ngủ hình như có điều muốn nói với Trần Gia, nhưng Trần Gia dùng ánh mắt dò hỏi bà nửa ngày, bà cũng không nói lời nào. Trần Gia duỗi tay ôm lấy bà.

Ba Trần vì mệt nhọc nên không thể lái xe, bởi vậy lái xe là người họ hàng xa. Ông quét mắt một cái qua kính chiếu hậu, biểu cảm nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với bọn họ: “Giai Giai học cấp 3 rồi à?”

Trần Gia trả lời: “Vâng, lớp 11 ạ.”

“Con học trường gì?”

“Ở Tứ Trung.”

Mẹ Trần mẫu bỗng chen vào một câu: “Quảng Bạch học Nhất Trung.”

Trần Gia sửng sốt, chậm rãi rút tay lại, con gió bat vào cửa sổ mang theo lạnh lẽo.

“Quảng Bạch giỏi ghê, con em học lại hai năm cũng không thi đậu Nhất Trung đâu.” Thân thích khen tặng.

Trần Quảng Bạch tính chợp mắt, nghe vậy thì chuyển đề tài: “Sắp tới rồi ạ?”

Thân thích nói: “Sắp rồi, còn sớm nên không bị kẹt xe.”

“Vâng.”

Không khí lại trầm xuống, cho đến khi xuống xe cũng chưa ai nói tiếp.

Đường đi rất dài, khi một đám người tới nơi, vậy mà nhìn không tới mấy người quen. Trần Gia tìm một góc nhỏ ngồi xổm, dùng cục đá trên mặt đất xi măng vẽ loạn. Thỉng thoảng không biết từ nơi nào bay tới mùinhang, rồi nó bay tới nơi khác.

Trong không khí tràn ngập hương khói.

Trần Quảng Bạch chia nhang cho mọi người, cuối cùng cũng tìm được Trần Gia, khói làm mắt cô hơi cay.

Trần Gia nghe được Trần Quảng Bạch kêu mình, ngẩng đầu lên, nhang là được làm suốt đêm một cách gấp gáp, thủ công thô ráp. Có tàn nhang rớt xuống từ cái trán rơi xuống mũi cô, có hơi ngứa.

Chưa đợi cô làm gì thì hắn đã lau nó giúp cô, xúc cảm mát mẻ thoảng qua, tiếp theo lòng bàn tay cô bị nhét vào một cây nhang, khói trong nháy mắt làm cay mắt. Trần Gia đơn giản tiếp tục cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất.

Trần Quảng Bạch dùng ngón cái lau đi khóe mắt ướŧ áŧ của cô, rồi đứng dậy đi mất.

Cô ngẩng đầu đưa mắt nhìn theo bóng dáng Trần Quảng Bạch.

Cách đó không xa dưới mái hiên, ba Trần đang nói chuyện với nhóm họ hàng, Trần Quảng Bạch đứng bên cạnh, cười cười. Thường có họ hàng vỗ nhẹ lên tay hắn, Trần Gia tuy nghe không rõ nhưng có thể đoán được bọn họ đang khen Trần Quảng Bạch.

Trước đây cô sẽ ghen ghét, vì sao mình luôn kém hắn? Vì sao tất cả mọi người đều thích hắn vây quanh hắn?

Hiện tại cô hình như không còn cảm giác chua xót này rồi.

Đồng lứa rời đi, rồi lớp dưới đi lên, để kết thừa văn hoá gia đình. Bị bắt lớn lên, bị bắt gánh trách nhiệm, chắc Trần Quảng Bạch rất mệt đi, Trần Gia nghĩ.