Chương 21.2: WeChat

Lúc tỉnh lại còn đang trên đường, Trần Gia nhìn thời gian khϊếp sợ: “Còn chưa tới sao?”

Trần Quảng Bạch liếc cô một cái: “Một chút nữa.”

“Trên bản đồ ghi chỉ cần 1 tiếng thôi.”

“Em tra thông tin kỹ lắm à?” Trần Quảng Bạch nói.

Trần Gia mới không thừa nhận, thông minh nói sang chuyện khác: “Xe này anh mua hả?”

Trần Quảng Bạch gật đầu, có xe tiện hơn.

“Bên ngoài nhìn nhỏ mà bên trong rộng.” Trần Gia đẩy đai an toàn mấy cái, phản lực dây lưng nhẹ nhàng đánh lên người.

Trần Quảng Bạch từ kính chiếu hậu liếc cô.

Trần Gia hiếm thấy mặc đồ màu hồng ruốc bó, áo khoác vàng nhạt hơi mỏng hở cổ, quần jean bó sát người, một đôi giày da. Không giống khi cô mặc đồng phục ngây ngô, mặc váy thiếu nữ, cả người lộ ra sự phong tình.

Làm hắn nhớ tới một câu kiều diễm: Yểu điệu đến thế, mặt đầy ý cười; thon thả như vậy, cả người đầy ý xuân (Editor: mình hiểu vậy nên dịch vậy luôn)

Trần Quảng Bạch nắm chặt vô lăng, bất tri bất giác lại tăng tốc độ, không nhìn Trần Gia còn đang thản nhiên chơi với đai an toàn nữa.

Hắn thật muốn thay nó đánh lên cơ thể mà hắn ngày đêm tơ tưởng.

Xe cuối cùng cũng vững vàng vào trường học, Trần Gia nhanh chống đẩy cửa xe cảm nhận không khí nơi đây.

Trần Gia theo Trần Quảng Bạch đến chỗ nào thì hắn đều sẽ đơn giản giới thiệu cho cô, cuối cùng hắn nói: “Tới rồi.”

Bởi vì được nghỉ nên không ít sinh viên xách theo hành lý ra vào ký túc xá, xe cũng có thể trực tiếp đậu ở dưới lầu.

Trần Gia mới lạ đi theo Trần Quảng Bạch lên lầu, thỉnh thoảng gặp mấy sinh viên chào hỏi với Trần Quảng Bạch, bọn họ đều không tự chủ được chuyển tầm nhìn lên người cô.

Trần Quảng Bạch bình tĩnh trả lời: “Em gái.”

Bọn họ kích động trào dâng: “Á ~~”

Thì ra sinh viên đứng đầu cũng có tính nhiều chuyện, Trần Gia nghĩ.

Trần Quảng Bạch kêu cô ở cửa ký túc xá chờ một lát, cô ngoan ngoãn gật đầu.

Trần Quảng Bạch mở cửa đi vào, bạn cùng phòng đối diện chào hắn: “Cậu có đi xuống căn tin không?”

Trần Quảng Bạch lắc đầu, hỏi ý kiến bọn họ: “Em gái mình tới, nó có thể vào không?”

Nói xong hắn chỉ phía cửa, vài người nhìn theo nhưng đóng cửa lại, khiến họ cái gì cũng chưa thấy. Bọn họ phục hồi tinh thần lại ngồi thẳng làm mặt quỷ: “Vào đi!”

Trần Quảng Bạch gật đầu, nhìn quanh phòng ngủ, xác nhận không có gì kỳ lạ mới đi mở cửa, hắn vẫy tay với Trần Gia đang đứng ngây ngốc bên ngoài: “Lại đây.”

Ngược lại là Trần Gia ngượng ngùng, lại bị Trần Quảng Bạch không kiên nhẫn kéo vào, hắn tùy tiện đảo qua liền thấy hai nam sinh đangtrộm ngắm cô, cô còn muốn họ ngắm bao lâu nữa?

Mấy bạn cùng phòng của Trần Quảng Bạch đang nhón chân mong chờ, bỗng dưng trước mắt sáng ngời, mỹ nữ đó! Gen nhà Trần thật không sai.

Bọn họ co quắp, hậu tri hậu giác dọn bài trên bàn. Trần Quảng Bạch kêu cô ngồi trên ghế hắn, rồi tự mình đơn giản dọn hành lý.

Trần Gia e lệ, gọi bọn họ: “Anh.”

Nghe thế, ba người bạn cùng phòng thể xác và tinh thần thoải mái một trận, đồ ăn vặt đồ uống đều nhảy vào trong tay cô, làm Trần Quảng Bạch cạn lời.

Nhưng Trần Gia rất vui, cô rất ít khi được nhiều người chú ý và yêu thích như vậy. Cô ngọt ngào nhận lấy, không quên nói một tiếng: “Cảm ơn các anh.” Vì thế cô rốt cuộc cũng cầm không hết, trên bàn Trần Quảng Bạch trên bàn đều là đồ ăn vặt.

Trần Quảng Bạch cười nhạo: “Các cậu cứ tự nhiên.”

Có hắn khai mào, vài người liền không nhịn nữa, tò mò hỏi cô: “Trần Quảng Bạch là anh họ em hả?”

Hỏi chuyện chính là người bên tay trái, Trần Gia nhìn về phía y trả lời: “Không phải, ảnh là anh ruột em.”

Ba người hâm mộ ghen ghét một trận, có em gái xinh đẹp ngoan ngoãn thế, ngày thường ở nhà cũng có thể ăn nhiều hai chén cơm.

Bạn cùng phòng đối diện cẩn thận quan sát: “Hai người không giống nhau lắm.”

Trần Gia giải thích: “Em giống ba, anh giống mẹ.” Nói, cô liếc Trần Quảng Bạch, bàn tay hơi cầm chặt bịch khoai lát trong tay.

Trần Quảng Bạch gật đầu.

Trần Gia vui vẻ xé mở ra ăn, cô đột nhiên hơi muốn trải qua cuộc sống ký túc xá hoà thuận vui vẻ này, không biết đại học của cô sẽ thế nào.

Chờ Trần Quảng Bạch sắp xếp xong, vài người còn có một sọt to chuyện nói chưa nói xong. Trần Quảng Bạch không kiên nhẫn: “Các cậu không phải đi ăn cơm à?”

Bạn cùng phòng đối diện không biết xấu hổ: “Ăn chung đi, cho em gái nếm thử đồ ăn Nam Mĩ.”

Trần Gia hưng phấn gật đầu: “Được ạ!”

Bốn người ăn ý đứng dậy xuất phát.

Trần Quảng Bạch nhàn nhạt nói: “Michelin?”

Trần Gia rối rắm một chút: “Ngày mai ăn được không?”

Trần Quảng Bạch không ngăn cản nữa, năm người tình cả Trần Quảng Bạch lái xe đi đến căn tin.

Đi vào Trần Gia liền cảm khái “Woaa”. Trong căn tin rộn ràng nhốn nháo, rộng rãi, so với căn tin Tứ Trung không biết lớn bao nhiêu, đồăn cũng phong phú.

Trần Gia này cũng muốn ăn kia cũng muốn ăn, ba bạn cùng phòng hớn hở xúi giục: “Lấy đi! Lấy đi! Lấy đi!”

Kết quả chính là chén lớn chén nhỏ phủ kín một bàn, ba người vội vàng gắp đồ ăn cho cô: “Cái này ăn ngon.” “Nếm thử cái này đi.” “Emăn nhiều một chút.”

Trần Gia ăn ngon cao hứng, đôi mắt sáng lấp lánh môi còn sáng hơn. Trần Quảng Bạch tùy tiện ăn chút hỏi cô: “Ăn ngon không?”

Trần Gia gật đầu, ngon hơn bữa hồi nãy nhiều, có thể thấy được Trần Quảng Bạch lừa cô.

Năm người từ căn tin ra thì tách nhau, ba bạn cùng phòng đã kêu “em gái, em gái” đến thuận miệng: “Ngày mai lại đến nha em gái!” “Ngày mai anh sẽ dẫn em ăn món khác!” “Em muốn thêm WeChat không?”

Trần Quảng Bạch đuổi bọn họ đi, rồi kéo Trần Gia lên xe.

Trần Gia vừa lên xe liền bắt đầu đùa nghịch điện thoại, Trần Quảng Bạch giúp cô cài đai an toàn. Cô tải “WeChat” mà bọn họ nói, download xong cô bắt đầu đăng ký.

Trần Gia nghiêng đầu hỏi Trần Quảng Bạch: “Em muốn thêm WeChat của anh.”

“Số QQ đó.”

Trần Gia không tìm số QQ, bởi vì cô đã thuộc số Trần Quảng Bạch làu làu. Sau khi nhập số, màn hình xuất hiện một avatar ngay ngắn, giống y chang avatar QQ.

Cô thúc giục Trần Quảng Bạch đồng ý, Trần Quảng Bạch trực tiếp đưa điện thoại cho cô.

Trần Gia ấn mở, màn hình là hình nền gốc của Iphone, sau khi mở khóa, đột nhiên xuất hiện mặt cô —— là hình bọn họ chụp ảnh chung ở công viên hải dương. Cô trong lòng đột nhiên vui vẻ, liếc nhanh hắn một cái, lại giống như đứa trẻ giấu đầu lòi đuôi ngọt ngào thu hồi tầm mắt, vành tai sớm đã hồng.

Trần Gia vội vàng tìm được icon WeChat click mở ra, chấp nhận lời mời kết bạn của mình. Phía dưới còn có liên tiếp mấy yêu cầu, Trần Gia hỏi hắn: “Sao anh không thêm bạn bè?” Không chờ hắn trả lời cô đã tốt bụng giúp hắn chấp nhận một lèo.

Trần Quảng Bạch không kịp ngăn cản, đỡ trán, cứng họng.

Sau khi chấp nhận thành công thì điện thoại rung đến mức khiến lòng bàn tay cô phát ngứa, từng tin nhắn không gián đoạn nhảy lên, Trần Gia kiên nhẫn đọc lên cho Trần Quảng Bạch.

“Trần Quảng Bạch, dấu chấm hỏi (?), dấu chấm (.), dấu kéo dài (~).”

“A a a a chào anh, dấu kéo dài (~).”

“Chào cậu, mình là người ở thư viện đã mượn bút bạn, mình tên là Vân Oánh Oánh.”



Trần Gia hết sức vui mừng, thậm chí còn nhắn lại cho mấy người: “Để em giúp anh trả lời.” Cô nhắn “Chào bạn” kèm theo icon mặt cười.

Vì thế điện thoại lại rung lên.

Trần Quảng Bạch kiên nhẫn khô kiệt: “Chơi đủ chưa?”

Trần Gia liếc thấy mặt hắn không tươi lắm nên ngoan ngoãn trả điện thoại lại.

Trần Quảng Bạch vội vàng ngừng xe ở ven đường, cúi đầu nhíu mày chơi điện thoại.

Trần Gia thò đầu lại gần: “Anh nhắn gì đó? “Em gái chơi điện thoại”, đây là cái gì?”

“Vòng bạn bè.” Trần Quảng Bạch gửi đi.

Trần Gia ghi nhớ từ mới này, vội click mở WeChat mình tìm chức năng vòng bạn bè, cắn môi dưới suy nghĩ nên ghi cap thế nào, nửa ngày mới đăng một câu: Chào Bắc Kinh.

Trần Quảng Bạch đang để ý cô, thấy cô hơi nhíu mày rồi cười ngây ngô, hắn mỉm cười click mở vòng bạn bè, nhìn thấy ba chữ kia thiếu chút nữa cười ra tiếng, kẻ dở hơi này.

Hắn like bài đăng cô, rồi một lần nữa khởi động xe.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~