Chương 19.2: Piano

Sau khi có mục tiêu, Trần Gia luyện đàn tự giác chăm chỉ lên, cũng không biết Du Ải nói với mẹ cô như thế nào mà mẹ Trần lại sảng khoái đồng ý để cô lăn lộn, còn cho cô tiền mua nhạc cụ với tài liệu học.

Trần Gia đã hỏi Du Ải đề thi chung với tài liệu thi, mới biết mỗi trường học đều có chuẩn bị piano hoặc là sẽ thuê một dàn piano ở nơi thi cho tiện, mà cô đang do dự có nên mua một cây đàn piano dự bị không.

Du Ải kiến nghị là nên mua.

Cậu nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ đang vì rối rắm mà nhăn nhó của cô, cậu có chút nghi hoặc hỏi: “Ai học nhạc cụ cũng nói sẽ bắtđầu từ Organ, mà sao em lại nhảy qua học piano vậy?”

Biểu cảm Trần Gia hình như có lý do khó nói.

Du Ải khoan dung mỉm cười: “Không muốn nói cũng không sao.”

Trần Gia cuống quít xua xua tay: “Không phải, khi đó em béo… Ngón tay như củ cà rốt.”

(Editor: Thiệt ra mình cũng không hiểu đoạn này nói về gì lắm, đại khái là nam phụ hỏi nữ chính tại sao lại học thẳng lên một nhạc cụ, trong khi người khác phải học nhạc cụ khác mới học nhạc cụ đó. Nữ chính trả lời do mình tự ti.)

“A… Ngón tay linh hoạt mới là nhân tố quyết định.” Du Ải cười than, xoa xoa ngạch, rũ mắt dừng ở ngón tay thon dài của Trần Gia, cậurất ngạc nhiên với lý do này.

“Em sợ người khác chê cười.” Trần Gia thấp giọng bổ sung một câu.

Du Ải khựng lại, phút chốc xấu hổ vì mình nói về đề tài không tốt. Từ khi cô tâm sự với cậu thì liền không khó đoán ra cha mẹ cô hiếm khi khen cô mà còn thường xuyên chỉ trích. Mà trẻ nhỏ khi không thể đối phó với sự bất mãn đến từ cha mẹ, thì sự phẫn nộ cùng hiểu lầm, rất dễ hình thành chấn thương tâm lý, sinh ra cảm giác không an toàn và thường tự coi nhẹ mình.

Du Ải xoa thái dương, nhắc nhở chính mình không thể tái phạm sai lầm cấp thấp này nữa. Cậu lại ngẩng đầu khen cô: “Sẽ không, em cảmnhạc rất tốt, nếu học từ nhỏ thì nhất định đã có thành tựu không tồi.”

Trần Gia nghe vậy, nở nụ cười thẹn thùng lại vui vẻ.

Đáy mắt Du Ải hơi rung động.

Cuối cùng Trần Gia vẫn mua một cây đàn piano, Grotrian. Từ Yamaha chuyển đến Grotrian, không thể không nói với Trần Quảng Bạch, bởi vì là hắn ra tiền.

Sau đó, Trần Gia mỗi ngày đều hỏi Trần Quảng Bạch đàn tới chưa, sáng trưa chiều một lần. Mà Trần Quảng Bạch cũng không chê phiền mà lặp lại: “Chưa.”

Trần Gia không nghĩ tới một từ “chưa” mình sẽ nghe hoài không chán.

Mong đến khai giảng tới gần, cuối cùng cũng đợi được Grotrian.

Khi Trần Gia về đến nhà, ánh mắt đầu tiên liền ngây dại, thì ra nhạc cụ thật sự có sinh mệnh.

Màu đen thuần, sáng bóng phản chiếu dưới ánh sáng, giống như một đám ngựa con hoang dã, đang tản phát ra hơi thở nguy hiểm lại mê người. Trần Gia gấp không chờ nổi đi rửa tay để đánh đàn, cô khống chế đầu ngón tay lao nhanh đàn tấu khúc nhạc linh động lại ưu nhãđến cao trào.

Khúc nhạc mỹ lệ đến thế.

Trần Gia say mê không ngừng đàn, đạn sai cũng không ngừng. Thẳng đến màn đêm buông xuống, Trần Gia mới lưu luyến không rời mà rời khỏi “đàn ngựa con” của mình.

Cách đó không xa Trần Quảng Bạch dựa vào tường nghe xong một hồi lâu mỉm cười đi tới, dưới chân là một đống tàn thuốc.

Nụ cười xán lạn có lúm đồng tiền của Trần Gia không chút do dự nở rộ với hắn, tâm trạng cực kỳ tốt muốn leo lên người hắn, cùng hắn sinh ra loại trái cây kỳ lạ —— hẳn là do cô đàn tấu quá tập trung nên tim đập mới nhanh như vậy.

“Rất lợi hại.” Trần Quảng Bạch xoa xoa tai cô, nó dần trở nên hồng phấn như hoa anh đào.

Trần Gia nhấc cằm, cực kỳ kiêu ngạo: “Tất nhiên!”

Trần Quảng Bạch vẫn cười, Trần Gia cọ cọ tai muốn ném tay hắn ra, tỏ ra khó chịu nói “Cảm ơn anh”.

Rất ngoan.