Chương 15.2

Trần Gia không có hứng thú với buffet, cô không muốn phải đi lấy đồ ăn từng đợt, còn phải dùng chung đồ ăn với khách trong quán. Bởi vậy khi bọn họ đi phía trước, cô đã nhìn xung quanh tìm có tiệm ăn vặt nào có thể phục vụ cơm chiều không.

Tuy cô đang rất đói nhưng đối với đồ ăn, cô có chút chấp nhất.

Đột nhiên, ánh mắt Trần Gia sáng lên, thoát khỏi dòng người chạy chậm ra bên ngoài. Trần Quảng Bạch để ý nên tản bộ đi theo phía sau.

Trần Gia vào một tiệm ngũ cốc bánh rán, Trần Quảng Bạch ở phía sau cười cười, tiệm nhỏ như vậy mà cô còn thấy được.

Nhân viên tiệm đang dọn bàn, thấy có khách tiến vào lập tức cao giọng tiếp đón: "Quý khách ăn gì ạ?”

Trần Gia hưng phấn trả lời: “Một cái bánh rán giò cháo quẩy thêm hai cái trứng thêm hai xúc xích nướng, với một chén thịt nạc!”

“Vâng, quý khách có ăn hành, rau thơm không?”

“Có, nhưng một chút thôi.”

Gọi món xong Trần Gia xoay người tìm vị trí ngồi xuống, trong tiệm không có ai, nên đồ ăn được mang lên rất mau. Trần Gia càn quét cũng mau, chốc lát đã sạch đĩa. Khi cô cảm thấy mỹ mãn tính tiền thì mới nhớ tới trên người mình không có tiền!

Trần Gia ảo não đánh lên đầu mình, vừa muốn gọi cho Trần Quảng Bạch, thì đã thấy Trần Quảng Bạch xuất hiện! Trần Gia vội cúp điện thoại, kinh ngạc hỏi trước: “Sao anh biết em ở đây?” Còn xuất hiện kịp thời thế nữa.

Trần Quảng Bạch ở bên ngoài hút thuốc, canh thời gian mới tiến vào. Hắn không trả lời mà lập tức quét mắt nhìn dĩa đồ ăn trống không trên bàn cô, từ trong túi lấy ra một tờ 50 đô đặt ở trên bàn: “Đi thôi.”

Trần Gia đi theo hắn, nhân viên tiệm đuổi theo từ trong túi tạp dề lấy ra tiền lẻ nhét vào tay cô, nói “Quý khách hãy đến lần nữa nhé” rồi chạy mau trở về.

Trần Gia thuận tay nhét vào túi quần Trần Quảng Bạch, khi chạm đến da thịt nóng bỏng, Trần Gia cuống quít rút tay ra, hận không thể đánh chính mình một cái, thói quen chết tiệt này!

Trần Quảng Bạch khựng lại một chút, không tiếng động cười.

Hai người ở khu chờ lầu sáu tìm được Lưu Tuấn Chi cùng Thẩm Kha, Trần Gia ngượng ngùng: “Sao các cậu không vào?”

“Chờ hai người đó!” Lưu Tuấn Chi đương nhiên.

Khi nói chuyện Trần Quảng Bạch đã tới chỗ bán vé mua phiếu, bốn người cầm phiếu đi vào tìm được chỗ trống. Lưu Tuấn Chi buông túi cùng Thẩm Kha hai người đi lấy ăn, còn Trần Gia ngồi xuống liền không nghĩ động, Trần Quảng Bạch hỏi: “Muốn uống gì không?”

Trần Gia lắc đầu lại gật đầu: “Em muốn uống sữa lạnh.”

Trần Quảng Bạch đứng dậy đi tìm, Trần Gia nhìn bóng hắn biến mất ở chỗ quẹo, thay vào đó là một người xa lạ gần bằng tuổi Trần Quảng Bạch, cũng là áo trắng quần đen, nhưng thị giác lập tức có chênh lệch.

Trần Gia bĩu môi, thu hồi tầm mắt cúi đầu chơi điện thoại, trong khoảnh khắc cô muốn báo cảnh sát. Lúc đầu cô tắt bluetooth đi, rồi qua một lát, cô click mở, lưu lại bức ảnh Lưu Tuấn Chi gửi cho mình.

Trần Quảng Bạch cũng không biết nơi nào có được sữa lạnh, rõ ràng khi đi ngang qua khu đồ uống chỉ có nước chanh, Coca cùng Sprite tự phục vụ thôi. Hắn đưa sữa cho cô, một tay khác còn cầm đồ ăn vặt, hai cái bánh tart trứng với một ít khoai tây chiên.

Trần Gia ngậm ống hút liếc mắt một cái: “Anh ăn được mấy thứ này à?”

“Ừ.” Trần Quảng Bạch trả lời, lái xe quá mệt mỏi, mấy đồ hắn ăn đã tiêu hóa hết rồi. Bánh tart trứng với khoai tây chiên là ở khu đồ uống bên cạnh.

“Cậu lãng phí tiền quâ, buffet là phải ăn thịt, ăn hải sản!” Trần Gia chỉ nguyên núi đồ ăn, không nghĩ tới chính mình mới là lãng phí —— ăn cơm trước rồi mới ăn buffet.

Trần Quảng Bạch không tỏ ý kiến, nuốt cái bánh tart trứng. Trần Gia uống sữa lạnh, thoải mái dễ chịu.

Lưu Tuấn Chi cùng Thẩm Kha tới tới lui lui cầm một đống đồ ăn từ bàn này sang bàn nọ, cho đến khi đồ ăn đầy bàn mới ngồi xuống ăn.

Dùng từ gió cuốn mây tàn hình dung tốc độ ăn của hai người một chút cũng không quá, Trần Gia trợn mắt há hốc mồm: “Các cậu đói lắm à.”

Lưu Tuấn Chi liếc cô: “Không thể lãng phí.” Sau đó vùi đầu tiếp tục ăn.

Thẩm Kha kỳ thật đã ăn no, có chút ngượng ngùng mình mang nhiều như vậy, y thấy quy định trên bàn viết: Quý trọng đồ ăn, ăn hết hãy lấy tiếp, nếu còn thừa hơn 40%, phạt tiền 200.

Trần Quảng Bạch nói: “Ăn không hết cũng không sao.”

Thấy hai người mắt điếc tai ngơ ăn ngấu nghiến, Trần Gia nhíu mi, rửa tay rồi ném con tôm tích lên dĩa Trần Quảng Bạch: “Anh giúp em giải quyết đi.”

Trần Quảng Bạch nuốt trong một lần, còn rất tươi.

Trần Gia ghép hai bàn lại, Trần Quảng Bạch yên lặng ăn. Lưu Tuấn Chi thấy thế lại đem qua một dĩa hàu nướng ở chỗ xa đưa qua đi: “Cái này cũng ăn mấy cái đi!”

Trần Quảng Bạch nhận nhưng không ăn, Trần Gia trừng hắn, hắn mới miễn cưỡng ăn hai cái.

Sau một lúc lâu, cuối cùng giải quyết hết, nhóm người dọn dẹp về biệt thự.

Trên đường Lưu Tuấn Chi cùng Thẩm Kha ở phía sau dựa sát vào nhau ngủ ngon lành. Trần Gia nửa mơ nửa tỉnh, gặp cơn ác mộng hiếm có. Cô mơ mình biến thành một con tôm tích, bị người khác lột vỏ ra rồi ném vào trong chén Trần Quảng Bạch…

Mơ mơ màng màng tỉnh lại, cô nhắm hai mắt nói mớ với Trần Quảng Bạch: “Đừng ăn em…”

Trần Quảng Bạch nghiêng đầu ngó cô một cái, duỗi tay giảm điều hòa phía cô lại, rồi dán lên mu bàn tay Trần Gia, ấm áp. Lúc này hắn mới tiếp tục cầm tay lái nhìn đường.

Qua một lát Trần Gia lại ngập ngừng: “Đừng… Đừng ăn cái kia!”

Trần Quảng Bạch hô hấp cứng lại, dưới thân như hải sâm gặp nước trướng mở.

Cô mộng xuân?

Trần Quảng Bạch ấn ra hai tiếng còi dồn dập.

Trần Gia nháy mắt tỉnh, lau khóe miệng, ngốc ngốc nhìn chằm chằm phía trước, nên không chú ý tới biểu cảm biến hóa rất nhỏ của Trần Quảng Bạch.