Chương 11.2

Trần Quảng Bạch hỏi Trần Gia muốn đi chơi không, Trần Gia cảnh giác hỏi: “Có thể dẫn theo bạn không?”

“Có thể.”

Nghe vậy cơ thể căng chặt của Trần Gia thả lỏng lại —— có thể dẫn bạn theo thì hắn sẽ không xằng bậy. Mà cô còn thích đi du lịch nữa.

Trần Gia kêu Lưu Tuấn Chi, Lưu Tuấn Chi kêu Thẩm Kha, Trần Gia cùng Lưu Tuấn Chi mới vừa chạm mặt liền hưng phấn ríu rít. Thẩm Kha thắt đai an toàn, nghiêng đầu lễ phép chào Trần Quảng Bạch.

Trần Quảng Bạch gật đầu, vững vàng khởi động xe.

Khi đang trên đường cao tốc, Thẩm Kha đột nhiên nghĩ đến gì đó, hỏi Trần Quảng Bạch: “Anh cậu chưa có bằng lái mà đi đường cao tốcđược không?”

Trần Gia nghe thấy cũng ngẩn ra, lo lắng nói: “Có bị bắt không?”

Trần Quảng Bạch vì lời nói của cô mà giật giật khóe miệng: “Sẽ không.”

Quả nhiên một đường may mắn thông suốt tới chỗ cần đến. Mùa hè ban ngày dài, ánh mặt trời chạng vạng vẫn sáng trong, gió ấm thổi đến làm lòng người thoải mái.

Trần Gia cùng Lưu Tuấn Chi ở trên đường đã ngủ rồi nên hiện tại đang hưng phấn vội vàng chụp ảnh, Giang Nam vùng sông nước, thiên nhiên xinh đẹp.

Thẩm Kha với Trần Quảng Bạch đi sau họ, rồi lại đi lên trước, đứng tại chỗ chờ họ.

Thẩm Kha chia điếu thuốc cho Trần Quảng Bạch, hai người hít thuốc nhả khói, bị Lưu Tuấn Chi tay mắt lanh lẹ chụp hình, nàng lén lút đưa cho Trần Gia thưởng thức: “Nè, anh cậu thật sự rất đẹp trai nha.”

Trần Gia có lệ: “cũng được.”

“Ối. Đang trong phúc còn không biết.” Lưu Tuấn Chi bỏ điện thoại vào túi, kéo Trần Gia chạy về phía trước, gió thổi làn váy cô như đang khiêu vũ.

Thẩm Kha kêu: “Cẩn thận kẻo ngã!”

Lưu Tuấn Chi quay đầu lại làm mặt quỷ, Trần Gia cũng quay đầu lại cười.

Ánh mắt Trần Quảng Bạch đột nhiên trở nên nhu hòa.

Hút thuốc chung, Thẩm Kha cảm giác đã quen Trần Quảng Bạch hơn chút, bởi vậy y nói: “Trần Gia ở trường học rất được hoan nghênh.”Y cho rằng Trần Quảng Bạch làm anh trai sẽ cảm thấy tự hào, nào biết Trần Quảng Bạch chỉ nhàn nhạt đáp lại hai chữ: “Đúng không.”

Thẩm Kha có chút xấu hổ, nhịn không được lại lấy ra một điếu nữa: “Bất quá cậu ấy không yêu đương, anh yên tâm.”

Vừa muốn đốt lửa, bên cạnh đã đưa một gói thuốc lá, Thẩm Kha thuận tay tiếp nhận, nhìn đến nhãn hiệu, y cười nói cảm ơn.

Bốn người trong tiệm cơm Trần Quảng Bạch đã đặt trước giải quyết bữa tối, tiếp theo Trần Quảng Bạch chở bọn họ đi công viên ở ngoại thành. Xe lập tức xuyên qua công viên vào trong, đến đường nhỏ hoang vu thì bị cản, bảo vệ kiếm tra xong thì cho họ đi, rồi chiếc xe đi ngang qua khu cỏ lau xum xuê, một đường đi phía trước.

Thì ra bên trong là khu vực không cho người ngoài vào, Trần Quảng Bạch thuê một căn biệt thự.

Trần Quảng Bạch xuống xe đem phòng tạp đưa cho đi ở cuối cùng Thẩm Kha: “Đi trước đi, tầng 16.”

“Anh đi đâu?” Trần Gia quay đầu hỏi.

Trần Quảng Bạch tim mềm nhũn, giải thích nói: “Anh lên lầu 10, tại bạn anh bên đó.”

Trần Gia gật đầu, đuổi kịp Lưu Tuấn Chi với Thẩm Kha đằng trước.

Một đường không thấy bóng người, chỉ có tiếng hành lý lăn trên đường. Đêm tối làm tầm nhìn hẹp đi, từng bước đi phía trước, ba người đều không hẹn mà cùng im lặng. Lưu Tuấn Chi nửa người dán chặt lên người Thẩm Kha, cô cứ cảm giác hồ nước bên cạnh có bóng đen.

Thẩm Kha nương theo ánh đèn tìm tầng 16, Trần Gia muốn dán lên Lưu Tuấn Chi, nhưng nhìn bọn họ thân mật khăng khít lại từ bỏ.

Không kìm được quay đầu lại nhìn, một mảnh đen nhánh, không biết Trần Quảng Bạch chạy đi đâu rồi.