Đóa hoa với vẻ ngoài lung linh xinh đẹp này nhưng thật ra là một đóa ác hoa, chúng được gọi với cái tên Trầm Luân Ma Hoa.
Loại hoa này muốn phát triển thì chỉ có cách dẫn dụ các loài khác đến, mê huyễn tâm trí đối phương và để bọn họ tự chết trong ham muốn mộng cảnh của bản thân mình. Có những kẻ biết mình rơi vào mộng cảnh nhưng bên trong quá hão huyền, quá cám dổ nên chính họ nguyện trầm luân bên trong nó.
Linh trí càng cao, lòng sân si ham muốn càng nhiều, những thứ này không có loài nào dám tranh phong với Nhân Tộc. Vì vậy Nhân Tộc cũng là con mồi mà Trầm Luân Ma Hoa mong muốn nhất.
Có lẻ Tiểu Lục cũng bị nó đưa vào ảo cảnh như vậy.
Lúc này Trầm Luân Ma Hoa đã tỏa ra một mùi hương thơm ngát, ý đồ mê huyễn Vũ Trì.
"Xoẹt" từ ngón tay Vũ Trì nhanh chóng bắn ra một đạo kiếm khí cắt ngang đóa hoa.
"Ta không gϊếŧ ngươi, chỉ lấy đi đóa hoa để cảnh cáo ngươi, là ngươi muốn gϊếŧ ta nên đây là cái giá ngươi phải trả" cầm lên đóa hoa, hóa thành bản thể kéo Tiểu Lục đi, Vũ Trì không quay đầu lại nhìn nhánh hoa khẻ rung rẫy.
Cậu không gϊếŧ nó vì cậu nghĩ mỗi loài đều có đặc tính riêng không thể phá bỏ, ai cũng muốn mạnh lên, kẻ yếu làm đá lót đường cho kẻ mạnh là quy luật từ xưa rồi. Chẳng qua, Vũ Trì đã sống hai đời, không muốn vì một chuyện nhỏ mà hủy đi một sinh linh.
Bên ngoài Tiểu Linh khi thấy Vũ Trì và Tiểu Thanh ra liền mừng rở chạy lại, đối nghịch với cô tên Mã Tuấn Thăng lại có vẻ mặt tức giận và không cam tâm.
Một thời gian sau, Tiểu Lục mờ mịt tĩnh lại, không hiểu vì sao mọi người đều quay quanh mình:
"Linh tỷ, Thăng ca, muội đã trở thành một tôn Anh Linh Cảnh rồi từ nay chúng ta không sợ ai nữa hết"
"Tiểu Lục, muội vẫn đang nằm mộng sao, đừng làm tỷ sợ a" Tiểu Linh xờ trán cô ta nói.
"Nằm mộng....thì ra tất cả chỉ là mộng sao" một lúc sau Tiểu Lục tiếc nuối than thở.
Biết Vũ Trì cứu mình, nên trên đường đến Hồng Ngọc Phong tìm Hồng Hạnh Quả Tiểu Lục trở nên thân thiết với cậu rất nhiều.
Không như Hồ Điệp Cốc, ở Hồng Ngọc Phong này linh thú có rất nhiều. Ở mỗi một nơi là lãnh địa của một con, tuy nói Hồng Hạnh Quả không phải thứ quý giá gì nhưng phải đi rất sâu mới tìm được.
Trở về rừng rậm, Vũ Trì cảm thấy rất thoải mái, hương khí nơi này khiến cậu thân thiết hơn trong Cầm Kiếm Tông rất nhiều.
Bay một hồi, Vũ Trì nhìn thấy bên dưới có một cây Hồng Hành thật lớn, ở dưới tán cây là một con Hồng Nhãn Linh Miêu đang nằm.
"Mọi người ở đây, ta xuống đó thương lượng với nó một chút" Vũ Trì lên tiếng.
"Cũng được, tránh một hồi chiến đấu cũng tốt" Tiểu Linh không nghĩ ngợi đã tán thành cách làm của Vũ Trì.
Riêng Mã Tuấn Thăng rất bực bội, nhưng vì đang ở trên lưng Bạch Ưng nên hắn không thể làm gì hơn.
Thấy Vũ Trì bay xuống, Linh Miêu lười biến mở mắt nhìn cậu một cái dùng thú ngữ nói chuyện với cậu:
"Hồng Hạnh Quả không bán, ta phải nộp cho Đại Vương rồi" nghe giọng điệu nó cũng không cam tâm lắm.
"Vậy ở đây Đại Vương là ai?" Vũ Trì hỏi.
"Đi sâu ba mươi dặm là tới Khô Lâu Động, Đại Vương Khô Lâu Biển Bức đang ở đó" Linh Miêu nhìn Vũ Trì một cái rồi nói tiếp:
"Nhưng ta khuyên ngươi đừng đi, hắn là kẻ không nói lý lẻ a"
Tuy Linh Miêu nói vậy nhưng Vũ Trì sao nghe lời nó chứ, cậu cảm ơn một tiếng rồi bay lên nói cho mọi người biết.
"Hừ, xuống dưới gϊếŧ nó rồi hái Hồng Hạnh Quả là xong, cần gì phải rắc rối vậy chứ" Mã Tuấn Thăng lườm Vũ Trì một cái.
"Mã Tuấn Thăng, ngươi bị ngu hay nghe không hiểu lời ta nói" đến đây Vũ Trì cũng ghét phải nhìn thấy tên này lắm rồi.
"Nơi này đã có Đại Vương, ngươi hiểu hai từ Đại Vương là có nghĩa gì không? Là nơi này đã có người thống lĩnh, ngươi xuống dưới cướp đi xem ngươi có toàn mạng trở lên không"
Tiểu Linh và Tiểu Lục nghe Vũ Trì nói trong lòng thấy rất đúng. Đừng quên đây là nơi ở của linh thú, nếu chúng tập hợp lại thì sẽ rất kinh khủng a.
Đang lúc Tiểu Linh muốn cho Bạch Ưng bay đi thì một trận cuồng phong đã kéo tới, theo đó là một con Khô Lâu Biển Bức xuất hiện.
Nhìn cái đầu lâu của Biển Bức, Tiểu Lục sợ hãi kéo cánh tay Tiểu Linh che mắt mình lại, còn Tiểu Linh cũng rùng mình một cái.
Thì ra là Tử Phủ Hậu Kỳ hèn chi có thể trở thành Đại Vương nơi này, Vũ Trì nhìn con Khô Lâu Biển Bức đánh giá. Trong lúc đó nó cũng đang quan sát mọi người, khi rơi vào Vũ Trì thì ánh mắt dừng lại.
"Ngươi theo đám Nhân loại này làm gì chứ, quy phục dưới chướng của ta đi" con Biển Bức dùng thú ngữ nói ra.
Vũ Trì chưa từng nghĩ phải quy phục ai, dù kẻ đó có tu vi thông thiên đi nữa huống chi chỉ là một tên Tử Phủ Hậu Kỳ.
"Ta không có hứng thú, nếu ngươi có nhã hứng thì trao đổi năm viên Hồng Hạnh Quả cho ta là được" Vũ Trì phản hồi lại.
"Cao ngạo không biết suy nghĩ, ngươi không sợ ta gϊếŧ ngươi sao?" Biển Bức đây là muốn đe dọa sao? Nhưng nó đã đe dọa lầm đối tượng rồi.
"Ngươi nghĩ gϊếŧ được ta sao?" Vũ Trì phì cười đáp.
Không hẹn mà cùng hành động, bên phía Biển Bức một luồng âm phong liền đánh tới.
Thấy âm phong này, con Bạch Ưng đang chở đám Tiểu Linh rít lên một tiếng sợ hãi bay trốn đi.
Nhưng Vũ Trì vẫn bình tĩnh như không, cậu há miệng ra ngũ hành kiếm khí đan xen nhau lập tức bắn ra, xuyên qua âm phong đánh trúng cánh của Khô Lâu Biển Bức.
"Đây là Thần Thông gì?" Khô Lâu Biển Bức sợ hãi nhìn Vũ Trì.
Nếu không phải Vũ Trì nhìn ra nó đơn thuần chỉ muốn thị uy hâm dọa cậu, thì luồng ngũ hành kiếm khí đó không đơn giản chỉ bắn trúng cánh thôi đâu.
"Ngươi thua rồi, còn muốn ta quy phục ngươi nữa không?" Vũ Trì tiếu dung hỏi.
"Không, không, ta phục ngươi, tôn ngươi làm Đại Vương a" Khô Lâu Biển Bức thật thà nói ra.
"Ta không muốn làm Đại Vương gì cả, chỉ muốn năm viên Hồng Hạnh Quả mà thôi" Vũ Trì lắc đầu từ chối đề nghị đó, cậu đến đây để làm nhiệm vụ tông môn cho xong rồi còn về, đột nhiên cậu thấy hơi nhớ tên đó rồi.