Chương 8: Làm nhiệm vụ, nhìn rỏ mặt thật

Đi đến nhiệm vụ sảnh, đám người chọn mãi cũng không có nhiệm vụ thích hợp. Lúc này Vũ Trì thấy trong một gốc có một tấm ngọc bài nho nhỏ.

"Tìm kiếm năm đầu Thực Phu Quỷ, ban thưởng năm trăm điểm cống hiến"

Thực Phu Quỷ tuy mang tiếng là Quỷ nhưng chẳng có lực sát thương gì cả. Chúng là những oan hồn bị một loài hoa có tên là Địa Mẫu Phù Đồ Hoa bắt về làm ruộng cho mình. Nhiệm vụ này khó ở chổ phải qua mặt được Địa Mẫu Phù Đồ Hoa mới bắt được Thực Phu Quỷ.

"Linh tỷ, hay chọn nhiệm vụ này đi" Vũ Trì đưa cánh tay ngắn ngũn của mình ra lúc lắc tấm ngọc bài.

Lúc này tên thanh niên cũng lên tiếng:

"Tìm Thực Phu Quỷ thì có gì tốt chứ, săn gϊếŧ 20 đầu Hỏa Nha Điểu ban thưởng 2000 điểm cống hiến mới cao nè" nói rồi hắn còn dùng ánh mắt khıêυ khí©h Vũ Trì.

Cô nàng Tiểu Lục ngây thơ không biết gì nghe nói 2000 điểm cống hiến liền hoan hô, nhưng Tiểu Linh một bên đã trầm mặt xuống. Ai không biết Vũ Trì bản thể là điểu loại, bây giờ săn gϊếŧ Hỏa Nha Điểu chẳng khác nào đánh mặt cậu.

"Mã Tuấn Thăng, sao ngươi cứ thích làm khó một đứa bé thế. Ta quyết định nhận nhiệm vụ này" Tiểu Linh cầm lấy một ngọc bài quyết định.

Tìm kiếm Diêu Sinh Hoa và Hồng Hạnh Quả, mõi thứ năm đóa. Tuy nhiệm vụ này không ban thưởng điểm cống hiến nhưng lại có thù lao là một bình Ngưng Linh Đan. Thấy Ngưng Linh Đan, cả Mã Tuấn Thăng cũng không phản đối.

Mặc dù chỉ là sơ cấp Ngưng Linh Đan nhưng đối với đám đệ tử cũng là bảo vật khó cầu, loại đan dược này rất thích hợp cho Tử Phủ Cảnh tu luyện.

Vũ Trì ánh mắt cao hơn bọn họ rất nhiều, đối với cậu Ngưng Linh Đan chẳng là gì, nhưng thật sự cậu phải công nhận ở tòa đại lục này Đan Đạo xuống dốc thật sự. Như ở Cầm Kiếm Tông này cũng chẳng có mấy tên đan sư, nên đan dược rất khan hiếm.

Tiểu Linh thân phận khá cao, là con gái của một vị Trưởng Lão nên bên mình luôn có một đầu phi hành yêu thú.

Ba người bọn họ leo lên lưng Trường Mi Bạch Ưng, riêng Vũ Trì thì hóa thành bản thể tự bay đi.

Diêu Sinh Hoa thường sinh trưởng ở Hồ Điệp Cốc, một đường bay đến, từ xa mọi người đã thấy rất nhiều Hồ Điệp bay lượn.

Hồ Điệp ở đây có tên là Diêu Sinh Hồ Điệp, chúng cũng là Yêu Trùng, nhưng thực lực không phải là cao. Tuy nhiên nếu bị chúng vây công cũng sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Nói qua cũng phải nói lại, mỗi loài đều có một nhược điểm, như Hồ Điệp này lại rất thích nghe đàn, chúng có thể bỏ qua tất cả nếu tiếng đàn cất lên.

Thật là khó khăn khi cả ba người kia đều là kiếm tu, nên việc dẫn dụ Hồ Điệp phải đặt lên vai một tên Cầm Tu gà mờ như Vũ Trì.

"Cầm kỷ của ta không tốt, các ngươi phải nhanh lên và nhớ đừng xâm nhập quá sâu" Hồ Điệp tu vi càng cao lại càng kén chọn. Nếu đàn tệ thì sẽ dẫn đến chúng nổi giận a.

Khi mọi người đã chuẩn bị sẳng sàn thì một khúc Tâm Xuân Khúc đã được Vũ Trì gẫy lên. Đây là khúc nhạc cậu quen thuộc, cũng đánh điêu luyện nhất.

Từng ngón tay nhỏ lướt trên dây đàn một cách thành thục, xung quanh đàn Hồ Điệp chập chờn bay lượn như phụ họa cho cậu.

Khúc nhạc sắp hết mà chưa thấy ai trở ra, Vũ Trì bực bội gẫy một nốt bị sai thế là đàn Hồ Điệp liền bừng bừng lửa giận muốn nổi loạn.

"Ui, chuyện gì thế này" Mã Tuấn Thăng lúc này chạy ra tới thì bị một đám Hồ Điệp đang nổi điên tấn công.

"Ngươi cố ý muốn hại chết chúng ta phải không?" tuy rất nhanh Vũ Trì đã sửa sai nhưng Mã Tuấn Thăng vẫn không tha mà trì triết cậu.

"Mã Tuấn Thăng, ngươi thôi đi, Vũ Trì chỉ là chưa thành thạo đánh sai có gì mà ngươi nói quá lên thế" không biết Tiểu Linh đi ra lúc nào, nghe mấy lời của Mã Tuấn Thăng liền đi tới bênh Vũ Trì.

Nhìn quanh đột nhiên cô nàng la lên:

"A, Tiểu Lục chưa ra nữa sao?"

Trong đội Tiểu Lục tu vi kém nhất, lực chiến cũng kém nhất nên khi thấy cô chưa ra Tiểu Linh rất lo lắng.

Xuân Tâm Khúc sắp hết mà Tiểu Lục vẫn chưa ra Tiểu Linh liền nóng lòng muốn đi vào xem thử, nhưng đã bị Mã Tuấn Thăng ngăn lại:

"Không được, vào trong rất nguy hiểm"

"Nhưng Tiểu Lục còn ở bên trong, ngươi nhẫn tâm bỏ muội ấy lại sao" Tiểu Linh gạt tay hắn ra, tức giận quát lên.

Cô không ngờ Mã Tuấn Thăng lại là con người như vậy, bình thường ra vẻ đạo mạo nhưng hôm nay cô quá thất vọng về hắn.

"Để ta vào trong tìm Tiểu Lục, hai người ra cốc đợi đi" chợt Vũ Trì lên tiếng.

"Không, tỷ sẽ đi với đệ" Tiểu Linh không đồng ý để Vũ Trì đi vào đó một mình.

"Tiểu Linh à, muội không thể vào trong, nếu muội có nguy hiểm gì ta biết phải ăn nói thế nào với cha muội. Còn Vũ Trì, hắn dù sao cũng là yêu thú, sẽ có cách bảo vệ mình mà" lời của Mã Tuấn Thăng rất khó nghe.

Hắn chỉ quan tâm mạng của Tiểu Linh vì cô là con gái một vị Trưởng Lão, mạng rất có giá. Còn Tiểu Lục đối với hắn không quan trọng, có thì thêm một người để hắn khoe khoan, mất thì thôi. Riêng Vũ Trì, hắn còn cầu cho cậu chết ở bên trong cho khuất mắt.

"Tiểu Linh tỷ nghe đệ ra ngoài đi, tỷ theo đệ chỉ làm đệ phân tâm thêm thôi. Đệ có pháp bảo sư phụ cho bảo vệ mình mà" Vũ Trì khuyên Tiểu Linh, nghe vậy cô cũng đành miễn cưỡng mang theo lo lắng ra ngoài đợi.

Thấy hai người đi mất, thân thể của Vũ Trì liền được bao phủ bởi một tầng thất thải kiếm khí.

So với kiếm khí mà ngày trước cậu xuất ra thì bây giờ nó mạnh mẻ hơn rất nhiều. Một phần là do tu vi cậu tăng lên, nhưng một phần cũng là trong cơ thể cậu có một thứ giúp kiếm khí tăng cường thêm, đến độ chấn nhíp không con Hồ Điệp nào dám lại gần.

Đi vào sâu trong cốc, lợi dụng khứu giác nhạy bén của Yêu Tộc mà Vũ Trì tìm đến chổ của Tiểu Lục.

"Thì ra là vì thứ này" Vũ Trì chép miệng thấy Tiểu Lục nằm bên một đóa hoa.