CHƯƠNG 47: THẾ GIỚI MÀU LAM

Nhìn Truyền Tống Trận này, Tuyết Dạ và Vũ Trì đều liếc nhìn nhau một cái.

"Chúng ta có vào không?" Vũ Trì hỏi.

Nghĩ một lúc Tuyết Dạ mới lắc đầu.

"Hiện tại thực lực của chúng ta không đủ để đối mặt với nguy hiểm, vào trong sẽ khó nói trước điều gì"

Không phải Tuyết Dạ sợ chết, nếu chỉ có mình hắn thì hắn sẽ không nghĩ nhiều như vậy. Nhưng đây còn có Vũ Trì, hắn lại không muốn cậu phải gặp thương tổn gì nữa.

"Nếu vậy, để khi khác chúng ta sẽ đến"

Ngay lúc Vũ Trì quyết định rời đi thì Vũ An đã bay lại. Thấy kén trùng trên cao, nó liền lao đến dùng mỏ của mình bắt ra một con Lam Hỏa Trùng mập mạp nuốt vào bụng.

"Hình như là Mẫu Trùng?" Vũ Trì nhíu mày.

Vũ An ăn xong, vẻ mặt thỏa mãn mà định bay đáp xuống vai Vũ Trì. Nhưng chỉ được nữa đoạn đường thì bổng nó bắt đầu lảo đảo, có một lực hút mạnh mẻ nào đó muốn kéo thẳng nó qua Truyền Tống Trận.

Vũ Trì phản xạ rất nhanh đưa tay bắt Vũ An lại, nhưng lực lượng của cậu là không đủ để giữ Vũ An lại, vì vậy cả hai đều bị hút qua Truyền Tống Trận.

Khi Vũ Trì mở mắt lòm còm ngồi dậy, thì Vũ An đã biến mất. Cậu hoảng loạn nhìn xung quanh tìm kiếm nhưng không thấy ai hết, chỉ có một căn phòng trống rỗng.

"Trì nhi, không sao chứ" chợt lúc này Tuyết Dạ cũng xuyên qua, hắn lo lắng kéo Vũ Trì lại nhìn từ trên xuống.

"Ta không sao, nhưng Tiểu An biến mất rồi" Vũ Trì lắc đầu nói.

Căn phòng này không có gì ngoài những bức phù điêu to lớn được chạm khắc tinh tế.

"Đây là...một tòa cung điện sao?" Vũ Trì nói nhỏ.

Nhìn các bức phù điêu có thể thấy rỏ đây từng là một quốc gia phồn thịnh, kẻ cai trị ngồi trên ngai vàng cao cao tại thượng, bên dưới là chúng quan viên và bách tính đang quỳ dưới chân hắn.

Nhưng nhìn qua các chạm khắc Vũ Trì có thể xác định đây là một tòa Yêu Quốc vì bách tính và quan viên đều có những đặc điểm khác với nhân loại.

"Phía trước có năm đường, chúng ta phải đi hướng nào?" bây giờ Vũ Trì rất rối loạn, cậu là đang lo lắng cho Vũ An không biết có gặp nguy hiểm gì không.

"Trì nhi, nhìn xem các cửa đặt có giống với ngũ hành không?"

Ngũ hành? Đúng vậy được Tuyết Dạ nhắc nhở Vũ Trì mới kịp nhìn lại.

"Tiểu An vì ăn Lam Hỏa Mẫu Trùng mới bị hút vào đây, như vậy rất có thể sẽ ở cửa "Hỏa"" Tuyết Dạ nói ra suy nghĩ của mình.

Hỏa, nhưng ở một căn phòng trống như vậy lấy gì để xác định phương hướng mà biết cửa nào là "Cửa Hỏa".

Chợt lúc này Vũ Trì mới nhớ đến, không phải chính mình tu luyện ngũ hành chi thuật sao. Ngay sau đó từ cơ thể của cậu một nguồn ngũ hành nguyên lực bắt đầu tản ra, nhìn hướng chúng tách ra mõi nguyên lực đi một hướng, cuối cùng cậu cũng xác định được đâu là "cửa Hỏa"

Đã xác định được cửa cần tìm, Vũ Trì và Tuyết Dạ liền không suy nghĩ nhiều mà đi vào trong.

Xuyên qua cánh cửa là một thế giới cực kỳ nóng bức với dòng dung nham đang chảy bên dưới những tản đá. Chẳng qua dòng dung nham này lại có màu xanh dương, giống với của Lam Hỏa Trùng.

"Cẩn thận" Tuyết Dạ nhắc nhở.

Đến đây hắn cũng đã cảm thấy áp lực huống chi là Vũ Trì.

Đạp qua những tản đá đi sâu vào Vũ Trì nhìn thấy rất nhiều đầu lâu treo lơ lững, bên trong những đầu lâu này đầu có một đàn Lam Hỏa Trùng.

Đi sâu hơn nữa, Vũ Trì nhìn thấy một tòa cung điện nhỏ, được xây dựng bởi những khói đá màu lam to lớn.

"Là Lam Minh Thạch, nó chẳng phải chỉ có ở Minh Ma Đại Lục thôi sao?" Vũ Trì nhìn tòa cung điện này nói nhỏ nhưng cũng đủ cho Tuyết Dạ nghe thấy.

"Ta nghe nói Lam Minh Thạch rất quý, cho dù ở Minh Ma Đại Lục cũng là hiếm có, không ngờ ở đây lại có một tòa như vậy" Tuyết Dạ nói ra những gì mình biết và hắn đã nói đúng.

Bước vào tòa cung điện, ở giữa đó Vũ Trì thấy một quan tài lớn, nhưng nắp quan tài đã bị mở ra.

"Thì ra là một lăng mộ, chẳng lẻ là một mồ chôn tập thể"

Lúc đầu Vũ Trì nghĩ ở đây là cung điện của một quốc gia cổ nào đó, nhưng thật không ngờ lại là lăng mộ.

Bước chầm chậm lại phía quan tài, Vũ Trì không dám tin kẻ bên trong lại là Vũ An. Nó nhắm nghiền đôi mắt, nhưng rất may là hơi thở vẫn còn.

Ngay khi Vũ Trì định ôm nó ra khỏi quan tài thì đột nhiên từ thân thể của nó ẩn, hiện r một hư ảnh của một con quái điểu màu lam lớn.

"Lam Hỏa Điểu?" Tuyết Dạ nhìn Vũ Trì hỏi.

Sau vài lần hư ảnh hiện lên, Vũ Trì đã lắc đầu.

"Có thể là...Lam Minh Điểu" Vũ Trì có chút không xác định được.

Lúc này hư ảnh đã không ẩn hiện nữa nhưng cơ thể Vũ An lại bắt đầu rung lên. Đột nhiên miệng của nó há lớn, từ khắp nơi các đàn Lam Hỏa Trùng điều tự động bay vào miệng của nó.

Dường như ăn đã no, Vũ An không rung lên nữa nhưng bây giờ đến lượt dòng dung nham lam lại sôi sục.

Từng đơt, từng đợt dung nham như bị ai hút mà bay lên, nó lơ lửng trên không trung một hồi bắt đầu hướng tới thân thể Vũ Trì mà rót vào.

"Chuyện gì đang xảy ra?" kéo Tuyết Dạ sang một bên Vũ Trì tự hỏi

"Hình như, Tiểu An đang thuế biến thì phải" Tuyết Dạ nhìn tràn cảnh trả lời.

Không quá lâu, khi dòng dung nham đã cạn, hơi nóng cũng đã tắt đi thì chiếc quan tài đã nổ tung.

"Rít...." một tiếng hót vang vọng đất trời đã xuất hiện, vốn đang nằm Vũ An lại bay lên không trung mà tiếp tục hót cứ như rất lâu rồi nó không được bay vậy.

Sau một tràn hót dài, lông của Vũ Trì liền bắt đầu dài ra, từng sợi lông như một ngọn lửa đang bùng cháy.

Từ màu xanh lam, sau một hồi vẫy vùng trên không trung ngọn lửa của Vũ An lại có điểm thêm vài sợi tím.

Màu tím ngày càng nhiều, cho đến khi nó hòa vào màu lam gần phân nữa thì rốt rột cũng dừng lại.

Vũ An huy cánh một cái, tòa cung điện liền hóa thành một vệt sáng chui vào thể nội của nó.

"Ca, sao chúng ta lại ở đây" làm xong tất cả Vũ An đột nhiên lảo đảo té xuống, cũng may là Vũ Trì chụp nó kịp.

"Tiểu An, đệ không nhớ gì sao?" Vũ Trì nhíu mày hỏi.

"Nhớ, dường như là đệ bị hút đi đâu đó, rồi ăn thật no, sau đó...sau đó..." nói đến đây nó mới nhìn lại cơ thể mình.

"A..." lớn một tiếng kinh ngạc.

"Ca, có phải đệ thuế biến thành công, vậy bay giờ đệ là gì?"

Đúng vậy, Vũ An đã thuế biến thành công,tu vi cũng đã đột phá Đạo Thai, nhưng Vũ Trì lại không có mấy phần vui mừng.

"Đệ vẫn là đệ, là đệ đệ của ca. Còn về tộc...lại là Lam Ma Hỏa Điểu"