Vũ Trì thất bại nhưng cậu không hề nuối tiếc bất kỳ điều gì, bởi vì cậu biết trước việc này sẽ như vậy và chính cậu cũng chọn hướng đi này.
Chợt lúc này một vầng hào quang sáng tỏa đưa cậu đến một nơi xa lạ. Nơi này không có ai, chỉ có hai giọng nói một nam, một nữ vang lên.
"Đã nhiều năm rồi, ta mới lại thấy một người đủ làm ra kinh ngạc, ngươi rất không tệ" giọng nam lên tiếng.
"Đúng vậy, tương lai Cầm Kiếm Tông có người kế thừa, chúng ta cũng mãn nguyện" bây giờ là giọng nữ.
Hai người này chắc là tiền bối gì đó của tông môn, Vũ Trì nghĩ vậy.
"Nếu đã có duyên gặp mặt chúng ta cũng tặng ngươi một món quà nhỏ, hy vọng sẽ có ích với ngươi"
Ngay sau đó giữa đại não của Vũ Trì liền xuất hiện hai nguồn tin tức.
"Là cảm ngộ Kiếm Tâm và Cầm Tâm" Vũ Trì vừa nói thầm thì trong chóp mắt cậu đã xuất hiện lại ở bên ngoài tháp.
Nhìn dáng vẻ của mọi người xung quanh, Vũ Trì biết mình đã gây ra một trận kinh động không hề nhỏ.
Lúc này từ bên trên Tông Chủ và một đoàn Trưởng Lão nữa đã xuất hiện, mặt ai náy cũng tươi rối.
"Vũ Trì chúc mừng ngươi xuất sắc vượt qua khảo hạch, trở thành đệ tử nòng cốt của tông môn" Tông Chủ lớn tiếng nói, thanh âm vang vọng cả Cầm Kiếm Tông.
Cùng với lời chúc mừng từ bốn phía, Vũ Trì chỉ cười nhạt xem như đáp lễ, sau đó liền đi đến bên Tuyết Dạ.
Vốn đệ tử nòng cốt mõi người đều có biệt phủ riêng, nhưng Vũ Trì không muốn rời đi, nên tông môn cũng không ép cậu.
Chẳng qua mõi tháng Thái Thượng Trưỡng Lão giảng đạo, cậu chỉ cần đến dự là được. Đây là truyền thống của tông môn, dù Vũ Trì không cần họ dậy dổ nhưng cũng nể mặt để không phá hư quy củ.
Bởi vì có cảm ngộ Kiếm Tâm và Cầm Tâm nên ngay sau đó Vũ Trì liền bế quan tu luyện.
Một mạch bế quan hơn nữa năm, Vũ Trì không biết là tông môn thời gian này xảy ra biến hóa cực lớn.
Đầu tiên, có lẻ bị Vũ Trì kí©h thí©ɧ nên liên tiếp có đệ tử tham gia khảo hạch đệ tử nồng cốt. Mặc dù không có một ai thông qua nhưng đây cũng là tính hiệu đáng mừng.
Thứ hai, nữa năm này các mỏ linh thạch của Cầm Kiếm Tông liên tiếp bị tập kích, khiến cho tông môn tức giận không thôi.
Ngày Vũ Trì xuất quan, chỉ có Tuyết Dạ ở trong phủ đoán cậu, nhìn quanh không thấy Vũ An, Vũ Trì khá ngạc nhiên. Bình thường thằng bé này rất ít khi ra ngoài, sao hôm nay lại vậy?
Như nhìn ra tâm tư của Vũ Trì, Tuyết Dạ ôm cậu ngồi lên chân mình, liền nói:
"Gần đây, Vũ An hay chạy đến chổ Thạch Thái Thượng Trưởng Lão học nghệ, con cứ yên tâm đi"
Thạch Thái Thượng Trưởng Lão? Người này Vũ Trì biết.
Nguyên bản thể của bà ta là Thạch Tỳ Bà, qua vạn tuế nguyệt hấp thu thiên địa nguyên khí đã tu luyện thành người. Mặc dù bây giờ tu vi chỉ có Anh Linh trung kỳ, nhưng luận tiềm lực lại lớn nhất trong số các Thái Thượng.
"Vũ An sao lại đến đó?" Vũ Trì thắc mắc hỏi.
"Có lần nó nghe Thạch Thái Thượng khẩy đàn liền tìm đến, bà ta thấy nó thiên phú tốt nên rất yêu thích. Còn hứa khi nào hóa hình liền nhận làm đệ tử thân truyền" mọi chuyện có liên quan đến Vũ Trì, Tuyết Dạ đều điều tra rất kỷ. Hắn biết Vũ Trì rất yêu thương Vũ An nên khi nó đi đâu thì hắn cũng điều tra rỏ.
"Như vậy cũng tốt, xem ra nên tìm Hóa Hình Thảo cho nó rồi"
Sẽ có ngày Vũ An phải tự bay ra ngoài bầu trời rộng lớn, cơ duyên hôm nay cũng là bước khởi đầu cho tương lai của nó.
Nói chuyện một hồi, Tuyết Dạ mới nhắc Vũ Trì đi tìm Tông Chủ. Ba đệ tử nòng cốt khác đều được phái đi trấn giữ mỏ linh thạch, thì không có cớ gì Vũ Trì ngoại lệ.
Đúng vậy, khi gặp Tông Chủ ông cũng chỉ nói cậu phải theo tông môn đi trấn thủ mỏ, đây không chỉ là vì tông môn mà cống hiến mà còn là lịch luyện. Tức nhiên không phải chỉ có một mình cậu mà do một vị Thái Thượng dẫn đội cùng với các Trưởng Lão và đệ tử nội môn.
Thật trùng hợp dẫn đội của Vũ Trì lại là Thạch Thái Thượng, vì vậy Vũ Trì quyết định mang theo Vũ An để nó trải nghiệm và lịch luyện.
Lần đầu được theo Vũ Trì ra ngoài chiến đấu, tâm trạng của Vũ An rất hưng phấn làm nó cả đêm đều không đủ được. Hôm sau, trời chưa kịp sáng nó đã bay vào phòng đánh thức Vũ Trì dậy.
"Nhớ, đối với kẻ thù thì không được nhân nhượng, nếu gϊếŧ được thì không thể để hắn sống sót. Để kẻ thù sống sót chính là để lại tai họa cho bản thân" vuốt đầu Vũ An, trước khi ra khỏi cửa Vũ Trì đã dận dò nó.
Rất nghiêm túc hiểu lấy, Vũ An đã gật đầu một cái. Yêu Thú vốn hiếu chiến nên Vũ An cũng không phải là trái hồng mềm, sợ gϊếŧ chóc dù nó chưa gϊếŧ ai bao giờ, nhưng nó cũng đã từng chứng kiến Vũ Trì gϊếŧ chóc nhiều lần nên đối với việc này rất quen thuộc.
Khi xuất phát Vũ Trì mới gặp gở và đánh giá Thạch Thái Thượng. Có lẻ do xuất thân từ Thạch tộc nên bà rất lạnh lùng, tuy nhiên ánh mắt nhìn tới Vũ An lại có vài phần ôn hòa. Chính vì điều này mà Vũ Trì thấy yên tâm, chút lo lắng trong lòng cũng tan biến mất.