CHƯƠNG 33: TÁC PHẨM CỦA PHỤC LINH TÔNG

Nơi đám người Vũ Trì đến là một mỏ linh thạch lớn, ở đây bình thường chỉ có hai tên Đạo Thai Trưởng Lão canh giữ, nhưng vì gần đây liên tiếp xảy ra tình trạng bị tập kích nên canh phòng đã nhiều hơn.

Khi đoàn người của Vũ Trì đến thì mọi người ở đây đều thở phào nhẹ nhõm. Có Anh Linh Thái Thượng xuất mã, tỷ lệ tử vong sẽ giảm thiểu rất nhiều.

Vốn là người không thích náo nhiệt, nên vừa tới Vũ Trì đã mang Vũ An đi đến lều của mình, mặc cho xung quanh mọi người vẫn đang chào hỏi nhau.

"Kẻ đó là ai, lại ngạo mạng như vậy chứ?" một tên đệ tử canh mỏ xì mũi nhìn Vũ Trì. Có lẻ do thân thể cậu nhỏ bé nên rất nhiều người đều cho là cậu vô hại.

"Im miệng, tiểu tỷ của ta thông báo đến, từ hình dáng cho thấy hắn chính là đệ tử nòng cốt thứ tư của tông môn Vũ Trì. Người này ra tay độc ác, gϊếŧ người không đổi sắc, không thể trêu vào a" một tên đứng kế vội bụm miệng hắn, nói nhỏ vào tai.

Tuy người này đã giảm âm lượng thấp nhất nhưng Vũ Trì vẫn nghe thấy. Thì ra trong mắt bọn họ cậu là người như vậy, thế cũng chẳng sao, sợ cậu sẽ không ai dám tìm đến làm phiền cậu.

Một đêm an ổn qua đi, sáng hôm sau Vũ Trì hóa thành Vân Loa Tước dẫn Vũ An đi xung quanh một vòng. Địa hình xung quanh nơi này không có gì đặt biệt, chẳng qua là nằm cạnh bìa rừng, các cuộc tập kích đều xuất phát từ nơi này.

Sau khi trở về Thạch Thái Thượng liền tìm Vũ Trì, bà muốn cậu dẫn một đội đi vào rừng điều tra. Tuy là cậu không quá quan tâm mọi người xung quanh, nhưng nếu đã nhận nhiệm vụ thì cậu vẫn sẽ ra lực.

Đội hình đã có sẳn, chỉ đợi Vũ Trì nữa là xuất phát.

Mang theo đội ngũ năm mươi người, Vũ Trì bắt đầu dẫn bọn họ đi vào rừng. Cánh rừng này không tính là lớn, nhưng cũng không nhỏ, đi nữa ngày mà chẳng phát hiện được gì?

"Vũ sư huynh, hay chúng ta về đi, có đi tiếp cũng vô dụng. Nơi này thật không có gì hết" một tên đệ tử canh mỏ quen thuộc nơi này bổng lên tiếng. Hắn nghĩ là mình quen thuộc nơi này nên muốn cho Vũ Trì một chút ấn tượng, hoặc giả là muốn lên mặt với mọi người chăng?

"Ngươi có thấy rừng nào không có Yêu Thú chưa?" Vũ Trì hỏi lại.

"Cái này...có lẻ nơi này đặc biệt, thật là chúng ta đã điều tra vài lần rồi, đều không có phát hiện" tên đệ tử canh mỏ đáp lại.

"Cho dù ít nhưng vẫn phải có Yêu Thú, đây lại không có lấy một con, các ngươi không thấy kỳ lạ sao?"

Nghe Vũ Trì nói mọi người mới thấy lạ, thật kỳ lạ mà.

"Vũ sư huynh, dường như có gì đó thu hút chúng ta" một tên đệ tử Yêu Tu nói.

Trong đội có vài tên đệ tử xuất thân là Yêu Tộc đều xác nhận, khiến cho đám đệ tử Nhân Tộc càng hoang mang.

Điều này Vũ Trì cũng nhận ra, chẳng qua Tinh Thần Lực của cậu cao nên không bị ảnh hưởng nhiều.

"Tập trung tinh thần, đệ tử Yêu Tộc mau rút lui trở về doanh trại" Vũ Trì vừa lên tiếng xong, bổng một đệ tử liền hóa lại thành một con Sư Tử nhào vào rừng.

"Phốc..." nhanh tay đánh cho nó hôn mê, Vũ Trì nhíu mày nhìn mấy đệ tử Yêu Tộc khác.

"Phốc, phốc..." liên tiếp xuất thủ đánh ngắt bọn chúng, Vũ Trì để cho một số đệ tử khiên bọn chúng trở về.

"Các đệ tử còn lại đi theo ta" bỗng Vũ Trì tăng tốc bay về một hướng, các đệ tử đều chạy theo.

Đi sâu vào rừng, ở một con đường mòn cây cối bao phủ, nếu không phải Vũ Trì sáng suốt nhìn ra thì đã bị bỏ sót.

Ở đây Vũ Trì nhìn thấy một đám Yêu Thú bị nhốt trong một tòa đại trận cực lớn.

"Khống Linh Đài! Cả Hoàng Thường đại lục này chỉ có Phục Linh Tông mới nghiên cứu loại trận pháp này, đích thị là bọn chúng" Vũ Trì thầm nghĩ.

Nhìn bên trên trận pháp, năm khỏa Mê Tâm Yêu Châu lơ lửng, Vũ Trì cười thầm một cái.

"Mọi người chuẩn bị chiến đấu" Nói một câu, từ tay Vũ Trì năm thanh kiếm đã hình thành.

"Rầm..." năm thanh kiếm rất nhanh đánh nổ tung năm khỏa Mê Tâm Yêu Châu.

"Có kẻ tập kích" trong hang động gần đó tiếng la hét vang lên, một đội ngủ áo đen liền chạy ra.

Hóa thân thành Vân Loa Tước hót lớn một tiếng, Vũ Trì dẫn đầu lao vào mở cuộc chiến.

Theo Vũ Trì, các đệ tử cũng bắt đầu gϊếŧ theo. Một bên theo sát Vũ Trì, Vũ An cũng hưng phấn mà chém gϊếŧ.

Bên dưới, các Yêu Thú vẫn còn chút mê mang, nhưng ở đây có không ít Yêu Vương linh trí đã mở, nên rất nhanh hiểu được ai là bạn, ai là thù.

Bị người lừa gạt, khống chế giam cầm, đám Yêu Thú bắt đầu điên cuồng chém gϊếŧ, nhưng bọn chúng cũng rất thông minh chỉ gϊếŧ áo đen, không gϊếŧ đệ tử Cầm Kiếm Tông.

Không ngờ là bị phát hiện, đám áo đen liền phóng pháo sáng cầu cứu, thật đúng như dự đoán pháo sáng lại hiện lên chử "Linh" là biểu tượng của Phục Linh Tông.

Cười thầm trong lòng, Vũ Trì liền dùng nhân ngữ kêu các đệ tử không cần vào sâu trong hang động.

Một lúc sau cảm nhận hai luồng áp lực phủ xuống, Vũ Trì liền hóa lại thành hình nhân loại:

"Các đệ tử lui về sau"

Ngay sau đó hai tên Anh Linh Cảnh liền đáp xuống, mặt mày đầy sát khí nhìn Vũ Trì:

"Là ngươi, phá hỏng kế hoạch của ta"

"Thì sao?" Vũ Trì bước ra cười nhếc môi.

"Chỉ là một tên Đạo Thai sơ kỳ sâu kiến mà cũng dám ngạo mạng, chết" một tên tức giận khi thấy Vũ Trì không hề sợ hãi liền xuất thủ muốn gϊếŧ cậu.

"Bang...rầm..." khi ưng trảo của hắn đánh tới thì đã bị một thanh Thất Thải Kiếm chặn lại.

"Kiếm Cương? Không là Kiếm Tâm, dùng tâm ngự kiếm mới có thể đơn giản ngăn cản ta như vậy" bất ngờ vì mình bị ngăn cản dể dàng, hắn ta liền mở to mắt.

"Thì ra là có thứ dựa vào, như vậy đừng trách chúng ta ỷ đông hϊếp yếu" thiên tư của Vũ Trì đã khiến cho bọn chúng e ngại, nếu để cậu sống thì chính là tai họa nên bất buộc phải gϊếŧ chết.