Thấy ngũ sắc kiếm khí bắn về phía mình Điểu Vương liền xuất ra Phong Mang Tử Phủ của mình chống đở.
"Bang...ầm..." nhưng mà trái với mong chờ của Điểu Vương, Tử Phủ của hắn lại bị ngũ sắc kiếm khí đánh nát
"Gri..." Tử Phủ sụp đổ tu vi ngã về Nạp Khí cảnh khiến cho Điểu Vương đau đớn gào rít không thôi.
"Hừ, chỉ là một tòa Hắc Thiết Tử Phủ cũng dám lấy ra ngăn cản Ngũ Hành Kiếm Chỉ của ta" Vũ Trì dùng điểu ngữ khinh miệt.
Ở thế giới này Tử Phủ được chia làm sáu cấp bậc rỏ rệt, đó là: Hắc Thiết, Thanh Đồng, Bạch Ngân, Hoàng Kim, Bạch Kim và Kim Cương.
Với Điểu Vương bởi vì hạn chế chủng loài và thiếu hụt công pháp tu luyện nên hắn chỉ thành lập được một tòa Hắc Thiết Tử Phủ mà thôi. Còn Ngũ Hành Kiếm Chỉ của Vũ Trì lại xuất phát từ Khổng Tước Thánh Điển của Khổng Tước tộc cao quý, vì vậy một tòa Hắc Thiết Tử Phủ không thể ngăn cản được.
Bắn thêm một đạo kiếm khí nữa lấy mạng Điểu Vương, từ đây Vũ Trì hiển nhiên trở thành một đời Điểu Vương mới.
Đem xác Điểu Vương về cùng ăn với tứ đệ, Vũ Trì muốn nó mở linh trí thật sớm a. Yêu tộc nói chung đều có một đặc điểm mà nhân loại không thể có, là hấp thu Yêu tộc khác để tăng huyết thống và căn cốt của mình.
Nhưng Vũ Trì không hề bận tâm đến loại huyết mạch tầm thường của Điểu Vương, cái cậu muốn là một tia Thuần Phong đạo của hắn.
Đúng vậy Vũ Trì muốn tu luyện thêm Phong đạo trước khi lập Tử Phủ. Vốn Khổng Tước tộc là một cao đẳng tộc đàn, nếu lập Ngũ Hành Tử Phủ sẽ có cấp bậc Hoàng Kim a.
Đời trước Vũ Trì được mệnh danh là Thần Hy Kiếm Khách bởi vì cậu tu luyện chính là Thần Hy Kiếm Điển, lấy Quang hệ làm gốc.
Đời này Vũ Trì không khó lĩnh ngộ Quang hệ, đến nay đã dung hợp thành công với ngũ hành. Nhưng Vũ Trì vẫn không thỏa mãn, nếu bây giờ đột phá, với Lục Thải Tử Phủ cậu chỉ đạt đến cấp bậc chuẩn Bạch Kim, cái cậu muốn là Tử Phủ Bạch Kim chân chính.
Còn vì sao Vũ Trì muốn tu luyện Phong đạo thì rất đơn giãn, điểu là con cưng của Thiên Đạo trong việc tu luyện Phong đạo, nên tu luyện nó sẽ dể dàng hơn.
Mấy tháng trôi qua Vũ Trì đã thành công cảm ngộ được một tia Phong pháp tắc. Nhưng lúc này thì bọn đi săn lại đến.
Nếu đời trước Điểu Vương là kẻ nhút nhát thì đời này Điểu Vương Vũ Trì lại cực kỳ hung mãnh, kẻ nào gϊếŧ đồng tộc của cậu thì kẻ đó phải chết.
Vũ Trì làm Điểu Vương nữa năm số lượng Nhân Tộc chết trong tay cậu không ít hơn trăm, khiến cho uy vọng của cậu tăng rất nhanh, đạt được sự tin tưởng của mọi loài.
Đêm nay lại một đêm mệt mõi vì trước đó Vũ Trì phải trải qua một cuộc chiến lớn. Nhìn Tứ Đệ ngủ say cậu lại thở dài, đột nhiên cậu lại nghe một tiếng đàn vang lên giữa đêm khuya.
Bay theo âm thanh phát ra, Vũ Trì đứng cách nơi đó một khoảng cách thì ngừng lại nhắm mắt, im lặng chìm vào mộng ảo.
Chợt tiếng đàn ngừng lại, Vũ Trì mở mắt ra thì thấy một bạch y nam tử đang ôm đàn nhìn cậu.
"Một con Vân Loa Tước có tâm hồn thật đẹp a" giọng nói của người đó nhẹ nhàng, ấm áp lại im diệu như tiếng đàn hắn phát ra vậy.
Vũ Trì nhìn hắn một cái định bay đi nhưng câu nói tiếp theo của hắn lại khiến cậu ở lại.
"Ngươi có mệt mõi không?"
Mệt mõi không? Cậu mệt mõi chứ, chưa bao giờ cậu phải mang trên vai nhiều trách nhiệm như vậy. Cậu mệt mõi vì cậu, vì gia đình, vì đồng tộc đó cũng đáng.
"Ngươi cũng biết với tu vi của mình sẽ không thể bảo vệ bọn họ mãi được, nhưng sao lại cố chấp như vậy"
Nam nhân này muốn nói cái gì? Vũ Trì không đoán ra.
"Làm đệ tử ta đi, ta sẽ giúp ngươi bảo vệ khu rừng này"
Ngạc nhiên hiện lên trong mắt Vũ Trì không qua được mắt nam nhân.
"Ta và ngươi có duyên. Bây giờ ngươi thực lực và thế lực đều không đủ, ở lại đây chỉ càng ảnh hưởng đến tiền đồ của ngươi mà thôi"
Thế là một cuộc độc thoại lại đã diễn ra, nam nhân nói và một con Vân Loa Tước đứng nghe.
Nam nhân như biết tất cả về Vũ Trì vậy, hắn nhìn ra sự oán, hận, không đành lòng và thấy luôn tâm ma của cậu.
Tâm Ma, đó là một thứ đáng sợ bên trong mõi chúng ta. Nó là những cái xấu xa, tàn bạo nhất của mõi người, chỉ chờ khi tâm trí rối loạn thì Tâm Ma sẽ bộc phát ra và khống chế chúng ta thực sự.
Tâm Ma của Vũ Trì sinh ra từ oán hận, từ khi cậu ép bản thân tu luyện Khổng Tước Thánh Điển.
Bạch Y nam nhân nói mãi, Vũ Trì chỉ lẳng lặng nghe cho đến khi chữ cuối cùng dừng lại. Cậu gật nhẹ đầu và dẫn hắn bay đến tổ của mình, nơi Tứ Đệ của cậu vẫn đang sây giấc.