Chương 2: Bỏ đi cái tôi

Cứ như vậy mấy tháng trôi qua, Vũ Trì không màng tu luyện nữa, cậu không muốn mình biến thành một con Khổng Tước a.

Nhưng mà một ngày này, tai nạn lại đến với gia đình Vũ Trì một cách bất ngờ.

Ngày đó, khi mẹ của Vũ Trì đi kiếm ăn thì bỗng nhiên trở về với một thương tích đầy mình.

"Các con mau chạy, mau trốn đi" bà hét toáng lên.

Cùng lúc đó, phía sau có một đám người đã đuổi đến. Tên đàn ông đi đầu lúc này đã bắn ra Phục Yêu Tỏa trói Vân Loa Tước mẹ lại, còn mấy tên khác thì chạy đến bắt anh em Vũ Trì.

"Con này yếu ớt như vậy, nuôi cũng không sống" một ả nữ nhân bắt em út của Vũ Trì trên tay đánh giá. Đúng vậy, em út của Vũ Trì sinh ra đã yếu ớt, tới giờ vẫn chưa bay được.

"Bụp..." ả ta vừa dứt lời liền bóp bàn tay lại. Máu, máu tràn ra tay ả, máu của em Vũ Trì chảy khắp nơi. Cứ như vậy đứa em út của Vũ Trì bị bóp chết. Cảnh tượng này rơi vào mắt của Vũ Trì làm mắt cậu đỏ lên, cậu hận, hận mình lúc này quá vô dụng.

Khi bọn ác ôn đó định bỏ đi thì đột nhiên từ xa hai con Bạch Mi Điểu một trống, một mái đã đánh tới. Họ là hàng xóm của Vũ Trì, bởi vì huyết mạch cao hơn nên tu vi cũng cao hơn Vân Loa Tước mẹ.

Hai Bạch Mi Điểu cào vào tay của hai tên đang giữ Vũ Trì và tứ đệ khiến chúng buông cả hai ra.

"Mau chạy đi" Bạch Mi Điểu mái kêu Vũ Trì.

Cắn răn, nuốt hận Vũ Trì bộc phát toàn lực rấp tứ đệ bay đi.

Khi bay đi cậu nghe tên đàn ông nói: "Đài gia tiểu thư, chúng ta mau rời khỏi đây thôi"

Đài gia, Vũ Trì sẽ nhớ.

Cánh rừng này rất nhỏ, linh khí cũng nhạt nên chỉ có một con Điểu Vương tu vi Tử Phủ, nhưng nó dường như rất sợ đối địch với nhân loại, chưa bao giờ nó ra tay cứu đồng tộc của mình.

Mang tứ đệ bay thật xa cho đến khi kiệt sức, Vũ Trì mới ngừng lại. Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của tứ đệ Vũ Trì càng nhói ở tim, anh em nó vẫn chưa mở linh trí lại phải gặp kiếp nạn rồi.

Không lâu sau, vợ chồng nhà Bạch Mi Điểu đã đến.

"Ta không cứu được mẹ ngươi cũng như anh, chị của ngươi" Bạch Mi trống hơi buồn nói. Ông không biết hai con non này sẽ sống như thế nào khi không có mẹ bên cạnh đây.

Cứ như vậy Vũ Trì phải gánh trên vai thêm một gánh nặng, đó là tứ đệ của mình. Hằng ngày cậu phải đi kiếm mồi, đêm về tu luyện. Nhưng cậu chỉ thổ nạp thông thuờng nên không có bao nhiêu tiến triển.

Nhưng mà ông trời lại cho Vũ Trì chứng kiến một nổi đau mất mác nữa. Cả gia đình Bạch Mi Điểu cứu hắn lại bị Đài gia gϊếŧ chết, Vũ Trì thấy con tiện nhân Đài gia từng kiếm, từng kiếm một róc hết thịt của hai người. Hai đứa con của họ cũng bị mang đi về Đài gia làm linh thú hộ gia.

Hận, Vũ Trì hận. Dù biết thế giới này mạnh được yếu thua nhưng cậu không thể chấp nhận nổi. Tại sao những ai tốt với cậu đều gặp kiếp nạn?

Cậu muốn thực lực, muốn cứu mẹ và anh chị, muốn trả thù, muốn bảo vệ họ. Cậu muốn làm rất nhiều thứ, mà chỉ có thực lực mới có thể cho cậu thực hiện được.

"Khổng Tước, dòng máu Khổng Tước, chìa khóa đến với thực lực của ta" Vũ Trì không ngờ có một ngày cậu lại có ý nghĩ này.

Đánh đổi, Vũ Trì chấp nhận đánh đổi cái tôi của bản thân để lấy được thực lực. Đêm đó cậu đã tu luyện một môn công pháp của Khổng Tước tộc là Khổng Tước Thánh Điển.

Khổng Tước trời sinh đã có thể tu luyện năm hệ tự nhiên là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Nhưng Khổng Tước Thánh Điển lại là con đường mở ra cho phép Khổng Tước tu thêm bốn hệ khác là quang, ám, phong, lôi, tuy nhiên có rất ít Khổng Tước tu luyện đủ chín hệ. Ở kiếp trước của Vũ Trì, kẻ thiên phú cao nhất cũng chỉ tu được bảy hệ.

Vận hành Thánh Điển, khiến cho huyết mạch Khổng Tước trong cơ thể Vũ Trì càng sinh sôi, nó đang muốn thoát ra khỏi l*иg giam.

Cũng nhờ vào Thánh Điển mà tu vi của Vũ Trì tăng rất nhanh, chỉ hơn hai năm cậu đã có tu vi Nạp Khí chín tầng, trở thành một cường giả của khu rừng này. Nhưng mà cậu cũng uy hϊếp đến địa vị của tên đó, Điểu Vương.

Tên này thật không xứng với chữ "Vương" chút nào. Khi đồng tộc bị bắt, gϊếŧ thì hắn lại im lặng nhưng khi Vũ Trì có thực lực gần bằng hắn thì hắn lại xuất thủ muốn gϊếŧ cậu.

Hôm nay, giữa khu rừng là một trận chiến lớn nhất từ trước đến nay giữa Điểu Vương và Vũ Trì.

Điểu Vương bản thể là Thuần Phong Điểu hơn hẳn Vân Loa Tước Vũ Trì. Với lợi thế tu vi và huyết mạch ai cũng nghĩ Vũ Trì sẽ chết sớm thôi.

Nhưng mà.

"Phong Trảm" Điểu Vương với tu vi Tử Phủ xuất ra Phong Trảm khiến cho một mãn lớn cây rừng bị chém đứt đoạn.

"Xem ngươi tránh đến bao giờ" Điểu Vương nhìn Vũ Trì cứ né tránh càng tấn công dồn dập.

"Vân Vụ" Vũ Trì há miệng phun ra một đám Vân vụ bao phủ lấy Điểu Vương, đây chính là pháp thuật chủng tộc của Vân Loa Tước.

Tuy Vân Vụ không có lực sát thương nhưng lại hạn chế được tầm nhìn của Điểu Vương.

"Phụp...grit..." đột nhiên Điểu Vương đau đớn la toáng lên, khặp khiển bay nhanh ra khỏi Vân vụ.

Lúc này chỉ thấy bên cánh của hắn bị đánh thủng một lổ lớn.

"Chết đi" Vũ Trì lại há miệng một lần nữa, ngũ sắc kiếm khí bắn thẳng về phía Điểu Vương.