Chương 1: Trọng sinh oan nghiệt

Gió tuyết như cắt da, cắt thịt, trước mặt Vũ Trì là năm tên lang sói đang bao vây cậu.

"Haha, hôm nay ta có chết cũng phải kéo các ngươi đệm lưng" Vũ Trì điên cuồng cười lớn.

Cầu phú quý trong nguy hiểm, lần này tán thân ở đây Vũ Trì cũng không tiếc nhưng muốn cậu buông tay chịu chết thì đừng mơ.

"Hắn muốn tự bạo, mau tránh ra" một tên nhận ra ý định của Vũ Trì hét lớn.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, khi bản nguyên của Vũ Trì nổ tung thì cả mãnh không gian này như giụp đổ theo. Cho dù năm tên kia tu vi có cao hơn cậu nhưng cũng không thể tránh thoát.

------

Tiếng chim hót ríu rít, ánh sáng khẻ lách qua từng khe lá chiếu thẳng xuống. Vũ Trì khẻ mở đôi mắt của mình ra nhìn bao quát xung quanh. Đột nhiên đôi mắt cậu trừng lớn:

"Ta không chết, ta thật không chết?" cậu tự hỏi.

Ngày đó khi linh hồn của cậu chìm vào vô thức thì cậu thấy một vòng ngũ sắc bao phủ lấy linh hồn cậu.

"Không ngờ Ngũ Thải Huyền Quang lại bảo vệ linh hồn của ta, đúng là thiên ý trêu ngươi mà"

Vũ Trì hận nhất là Khổng Tước Tộc, dù cậu mang trong mình phân nữa dòng máu Khổng Tước, nhưng cậu vẫn hận. Không ngờ chính Ngũ Thải Huyền Quang của Khổng Tước Tộc lại cứu cậu một mạng.

Đang miên mang suy nghĩ, bổng Vũ Trì thấy một con Vân Loa Tước bay đến, mống vuốt của nó còn tha về một con rắn nhỏ đã chết.

Nhẹ nhàng để con rắn vào tổ, Vân Loa Tước trìu mến nhìn cậu rồi nhìn qua. Lúc này Vũ Trì mới để ý ngoài cậu còn có bốn con chim nhỏ, lông còn chưa mọc thật xấu xí.

"Tiểu tam, mau ăn đi" đột nhiên Vân Loa Tước mở miệng nói.

Đúng, Vũ Trì lại có thể nghe thấy, không phải ngôn ngữ nhân loại mà là điểu ngữ.

Từ từ nhìn xuống. Ông trời ơi, Vũ Trì đã biến thành một con chim nhỏ rồi.

"Tiểu tam ăn đi con" Vân Loa Tước nói tiếp, còn kéo con rắn về phía cậu.

Lúc này cơn đói của Vũ Trì lại kéo đến, theo quán tính cậu mổ một miếng thịt rắn nuốt vào bụng.

Um, cũng không có khó ăn.

Cứ như vậy, Vũ Trì chấp nhận số phận biến thành một con Vân Loa Tước nho nhỏ. Ngày qua ngày, Vũ Trì đã mọc đủ lông trên người và cũng đã biết bay.

Có lẻ do cậu trọng sinh nên mọi việc đều học rất nhanh, khi các anh, chị, em của cậu vẫn tập bay thì cậu đã bay khắp nơi rồi.

Vũ Trì nhận ra mẹ của mình đã mở linh trí và tu luyện đến Nạp Khí ngũ trọng rồi. Dù Vân Loa Tước thiên phú tu luyện kém cỏi, nhưng ở cánh rừng nhỏ này với tu vi của bà đã đủ đi ngang.

Với kinh nghiệm tu luyện từ kiếp trước của mình, không bao lâu Vũ Trì đã đột phá đến Nạp Khí nhất trọng. Nhưng lúc này cậu đã đình chỉ tu luyện và lặng yên đứng đó.

"Tại sao, tại sao như vậy?" trong lòng Vũ Trì điên loạn.

"Lại là huyết thống Khổng Tước, tại sao? Tại sao qua một đời trong cơ thể ta vẫn mang thứ huyết thống đáng ghét đó"

Yêu Tu coi trọng huyết thống, như Vân Loa Tước là cấp thấp tộc quần cả đời tu luyện đến Tử Phủ Cảnh đã khó, nếu muốn thăng lên Đạo Thai Cảnh thì phải thôn phệ huyết nhục hoặc phản tổ để tiến hóa thành tộc quần cao cấp hơn.

Vốn Vũ Trì không sợ bản thể Vân Tước Tộc của mình làm cản tiền đồ, nhưng bây giờ cậu lại sợ huyết thống Khổng Tước trong cơ thể mình.

Cậu nhận ra huyết thống Khổng Tước của mình rất lớn, không phải chỉ có vài tia. Nhưng không biết vì sao nó đã bị giam cầm, nếu không sinh ra cậu đã là một con Khổng Tước rồi, chứ không phải Vân Loa Tước như bây giờ.

Với lượng huyết thống nhiều như vậy, dù sao này có thông phệ bao nhiêu huyết mạch của tộc khác đi nữa thì cậu vẫn sẽ tiến hóa thành một đầu Khổng Tước. Cậu không muốn, cậu hận, cậu không cam tâm a.