Chương 68: Không Thiếu Sáu Trăm Vạn

Hơn nữa, việc bán cho phim truyền hình, điện ảnh, chương trình tạp kỹ, kỳ thực đều là đôi bên cùng có lợi.

Mà lượng xem phim truyền hình, phim điện ảnh đã lên tới hàng trăm triệu lượt.

Cùng với sự khác biệt cơ bản giữa mức độ mỗi lầm Dương Hựu nhiên phát sóng trực tiếp có hơn 100.000 người cùng trực tuyến.

Những nhà mạng này đều có thể giúp cậu truyền bá âm nhạc của mình trên quy mô lớn, mang lại cho cậu nguồn hợp tác theo dõi ổn định, cho nên giá cả cũng không quan trọng.

Cậu không có đòi giá trên trời, chỉ cần 20.000 tệ, Chu Khải nói muốn mua hai bài hát, tổng cộng 40.000 tệ, liền nhanh chóng gửi hợp đồng đến.

Lần này không có dây dưa, hợp đồng hoàn thành trong một ngày, ngày hôm sau tiền đã được chuyển cho Dương Hựu Nhiên.

Tòa nhà văn phòng.

Chu Khải cầm văn kiện gõ cửa: “Giám đốc Lâm, hợp đồng đã ký, bản phòng thu của Dương Hựu Nhiên cũng được đưa lên chương trình ca kỹ. Bài 《 Ấm áp Dạ 》, tôi muốn sắp xếp cho hai thực tập sinh của công ty, tranh tài với thực tập sinh quốc tế dự kiến sẽ nhận được nhiều sự chú ý sau khi phát sóng, có thể đảm bảo được lộ ra ánh sáng tối đa.”

Giám đốc Lâm có rất nhiều việc phải làm hàng ngày, thường chỉ hỏi thăm chuyện của các thực tập sinh nhưng không quá coi trọng.

Sau khi lấy thông tin của Chu Khải và giám đốc Lâm đã chọn ra tổng cộng mười thực tập sinh. Xếp hạng giọng hát ngoại hình đến vũ đạo được tiến hành nội bộ.

Có ba người là Vocal, Chu Khải lấy điện thoại di động ra bật cho giám đốc Lâm nghe: “Đây là giọng của Giang Nhất Phàm, rất thích hợp để hát ca khúc của Yeye.”

Phản ứng của giám đốc Lâm rất thờ ơ: “Những thực tập sinh này cũng xứng gọi là Vocal?

Chu Khải: “Không thể so sánh với Dương Hựu Nhiên.”

Giám đốc Lâm: “Khương Lấy Phàm này trông như thế nào? Tôi quên mất.”

Chu Khải mở thông tin ra: “Khương Lấy Phàm, tên thật là Khương Phàm, chúng tôi nhờ mọi người bổ sung thêm một từ cho hắn, tên tiếng anh của hắn là Evan.”

Giám đốc Lâm nhìn bức ảnh, cau màu: “Evan này trông không được ổn, như thế nào không bị loại.”

Chu Khải lúng túng nói: “Đó là do mũi của hắn hơi sưng trong thời gian phục hồi sau phẫu thuật cách đây không lâu. Nhưng vết sưng sẽ giảm dần trước khi gia nhập chương trình. Cuộc phẫu thuật thẩm mỹ rất thành công, hắn đẹp trai hơn trước rất nhiều. Những người hướng dẫn hắn đã gặp và khen ngợi qua, hơn nữa khả năng khả năng thanh nhạc của Khương Phàm ở mức trung bình trong số các thực tập của chương trình, hắn cũng có kỹ năng nhảy tốt nên nhìn chung hắn tương đối mạnh. Cuối cùng quyết định nội bộ, nhìn Khương Phàm biểu hiện có thể đưa hắn ra ngoài.”

Nội bộ quyết định có 9 cái danh ngạch, Vạn Nghiên có thể chiếm một hoặc hai vị trí.

Giám đốc Lâm chọn một lúc, tai cảm thấy khó chịu, vội vàng đưa ra quyết định, xua tay nói: “Để hắn hát bài của Yeye. Hát quá khoa trương, tôi cần nghe bài hát của Yeye để làm sạch tai tôi. Nên nghe bài hát của Dương Hựu Nhiên càng sớm càng tốt. “Cậu ấy thực sự không muốn ký hợp đồng quản lý nên đã ký bản quyền âm nhạc của người đại diện. Tôi tin rằng cầu ấy phải có lý do riêng khi đeo mặt nạ và ca hát. Có lẽ cậu ấy không muốn xuất hiện, dùng cái này để che giấu.”

Dương Hựu Nhiên đang bận với một hợp đồng khác.

Nếu vi phạm hợp đồng chứng thực thì, phải trả 3 triệu. Số tiền cậu kiếm được từ phát trực tiếp và trao quyền âm nhạc trong thời gian này, cộng với tiền hoa hồng phân chia từ việc bán ô tô và quán bar, tổng cộng là 299.

Dương Hựu Nhiên tạm thời rút 100.000 từ thẻ mà trợ lý của Dương Lợi Minh gọi cho cậu để chi phí sinh hoạt, sau đó cậu gộp tất cả lại.

Sau khi chuyển tiền, số tiền bồi thường thiệt hại được thanh toán xong, Dương Hựu Nhiên cảm thấy nhẹ nhõm.

Bây giờ trong mớ hỗn độn này, điều duy nhất còn lại là tiết lộ danh tính của Thiếu gia Trần Mặc.

Dương Hữu Nhiên ra ngoài dắt chó đi dạo, kiểm tra giờ Bắc Kinh, xác nhận giáo sư Trần đã dậy rồi mới gọi điện cho giáo sư Trần.

Bình thường cậu ít tiếp xúc với cha mẹ vì Dương Hựu Nhiên không thể học được cách phát âm của hai người, nghe nói rằng cách phát âm ở đầu thôn và cuối thôn cũng khác nhau. Dương Hựu Nhiên học nửa ngày phát hiện chỉ có thể nghe hiểu một nửa. Hơn nữa, cha mẹ cậu đến từ những nơi khác nhau. Một người nói tiếng Phúc Kiến và người kia nói tiếng Giang Tây.

Tuy nhiên giáo sư Trần thì khác, ông quanh năm miệt mài học tập và kêu gọi đầu tư. Tiếng phổ thông của ông rất trôi chảy và thoải mái, điều này khiến Dương Hựu Nhiên cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Dương Hữu Nhiên hỏi ông: "Bác, cháu gửi cho bác một thứ, bác nhận được chưa?"

Trần giáo sư: "A, con gửi cái gì? Vẫn chưa tới."

"Chỉ là một ít sách và đồ lưu niệm. Cháu thấy nói về gien di truyền nên mua cho bác." Sách được gói trong khăn giấy và tóc của Triệu Dữ Mặc trong một chiếc túi nhựa nhỏ. Cậu muốn giáo sư Trần mang đi kiểm tra.

Nhưng Dương Hựu Nhiên không hề nói thẳng: "Sau khi nhận được sách hãy nói cho cháu biết. Bên trong có đồ… sau khi nhận được thì có thể nói cho cháu biết."

Giáo sư Trần nghĩ rằng đó là một món quà nhỏ hoặc một sự bất ngờ nào đó nên ông sảng khoái trả lời: "Đôi mắt giả từ bệnh viện ở Đức cũng đang được chuyển đến. Chúng sẽ đến vào ngày mai và ngày mốt. Lần này làm ba chiếc cho con, tránh vô tình làm mất chúng."

Dương Hữu Nhiên nói: “Ba cái… vậy có thể dùng sáu năm.” Khoa học kỹ thuật hàng năm đều phát triển, làm ra ba cái ít nhất cũng phải hơn 10 triệu, rất lãng phí.

Cậu chợt cảm thấy đau lòng. Số tiền cậu kiếm được ở giai đoạn này còn lâu mới đủ, chỉ cần phát sóng trực tiếp mà không lộ mặt, bán bản quyền âm nhạc và thu hoa hồng ở quán bar cũng chỉ đủ để kiếm cho mình một đôi mắt giả.

Giáo sư Trần nói: "Không sao đâu. Con có thể sử dụng nó trước. Khi có công nghệ mới, bác sẽ thay thế nó bằng công nghệ mới nhất càng sớm càng tốt."

Dương Hữu Nhiên liếc nhìn tin nhắn trên điện thoại, nói: "Bác, bệnh viện ở Đức phải trả bao nhiêu? Trong thẻ của cháu còn hơn 600, chuyển cho bác hình như không đủ."

Giáo sư Trần sửng sốt một lát rồi nói: "Sao đột nhiên con lại muốn đưa tiền cho bác? Trước đây con chưa từng làm việc này."

Mắt của Dương Hựu Nhiên bị thương trong một vụ tai nạn xe hơi khi ông đưa cậu ra ngoài.

Giáo sư Trần đã phải gánh chịu chi phí điều trị cao trong nhiều năm qua. Cho dù với khả năng kiếm tiền của ông thì đó thực sự là một khoản chi phí không hề nhỏ.

Dương Hữu Nhiên nghe xong lời này cũng không dám nói gì, một lúc sau mới nói: "Khi cháu lớn lên, cháu có thể tự mình kiếm tiền, chính mình phải tự mình chi trả."

Giáo sư Trần: "Số tiền ít ỏi mà con kiếm được khi là một ngôi sao không đủ để chi tiêu trong một năm chỉ để mua quần áo và đi trên thảm đỏ. Chưa kể rằng con hiện đang là sinh viên, vẫn đang đi học và hãy tiết kiệm số tiền đó." Sau này kiếm được nhiều tiền thì hãy nói chuyện. "Bác cũng không thiếu sáu trăm vạn của con."