Chương 64: Đừng Đến Gần Em Như Vậy

Dương Hựu Nhiên chưa bao giờ nghĩ rằng đôi mắt giả là do Giang Diệc đã làm được trong một đêm.

Vì trong suy nghĩ của cậu, Giang Diệc cũng là Tiến sĩ CNTT, vâng, rất thông minh, có lẽ gần như là thiên tài.

Nhưng có thể tạo ra một sản phẩm như vậy chỉ trong một đêm thì quả là một điều kỳ diệu. Phải là các giáo sư và học giả?

Dương Hựu Nhiên đã tìm hiểu về công nghệ sản xuất theo dõi mắt nhân tạo mô phỏng chuyển động của mắt người ở Đức, và biết rằng những thứ trông càng nhỏ thì càng chính xác và người bình thường và các công ty bình thường không thể sản xuất được.

Nếu Giang Diệc có khả năng kiếm được một triệu đô la trong một đêm, tại sao anh lại gia nhập làng giải trí. Mặc dù ngành giải trí cũng kiếm được rất nhiều tiền, giống như tiền từ trên trời rơi xuống, thế nhưng cơn bão dư luận mà anh phải chịu đựng lại không giống như việc thực hiện nghiên cứu khoa học.

Vì vậy, Dương Hựu Nhiên không hề nghi ngờ gì về danh tính của Giáo sư Alex không tồn tại này.

Trong trí tưởng tượng của cậu, Giáo sư Alex là một giáo sư già khoảng năm mươi, thậm chí sáu mươi, đeo kính.

Giang Diệc không thể giải thích rõ ràng nên cũng không hỏi nữa. Hai người ăn một bữa lẩu cay, Dương Hựu Nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều khi nhìn thấy tin nhắn Vạn Nghiên đã chuyển tiền trên điện thoại.

Giang Diệc chở cậu về nhà.

Anh xuống xe, tiễn Dương Hựu Nhiên đến trước cửa nhà, không nói gì mà hỏi: "Bài tập về nhà làm xong chưa?"

Dương Hựu Nhiên "..."

Dương Hựu Nhiên: “Chưa làm xong.”

Giang Diệc cúi đầu, giọng điệu bình tĩnh nói: "Có bài nào không hiểu sao?"

Trước kia Dương Hựu Nhiên sẽ dùng anh làm thông dịch viên, hỏi anh rất nhiều vấn đề.

Nhưng lúc này Dương Hựu Nhiên lại nói: "Đúng vậy, nhưng em sử dụng trang dịch trên mạng."

Giang Diệc nhận thấy mình không còn đủ tư cách làm phiên dịch viên nữa.

Anh luôn đề nghị Dương Hựu Nhiên dùng máy phiên dịch, bây giờ Dương Hựu Nhiên lại dùng nó, Giang Diệc tức giận đến không khí cũng trở nên buồn bực.

“...Anh,” Dương Hựu Nhiên ý thức được Giang Diệc còn chưa rời đi, “Anh không về nhà sao?”

“Ừ,” Giang Diệc viện cớ một cách tội nghiệp, nói: “Tôi muốn dùng phòng tắm của cậu.”

Dương Hựu Nhiên cảm thấy không thuận tiện lắm. Căn nhà bừa bộn như bị đột nhập, cậu không kịp dọn dẹp.

Vừa rồi quay lại dắt chó đi dạo, cũng không cho Giang Diệc vào.

Nhưng bạn trai cũ của mình cần sử dụng phòng tắm

Dương Hựu Nhiên nghiêng người, Harry cuối cùng cũng đi ra khỏi khe cửa, Dương Hựu Nhiên ôm cổ nó nói: "Em đang sắp xếp lại nhà cửa và quản lý, có chút lộn xộn, không cần để ý."

Giang Diệc ngước mắt nhìn xung quanh và phát hiện ra rằng có những thứ trên sàn trong cả căn phòng được kéo ra và tủ có thể đang tìm kiếm một con mắt giả dự phòng.

Sự việc dường như xảy ra đột ngột vào đêm qua, điều này cho thấy cậu đã hoảng loạn và sợ hãi đến mức nào.

Mặc dù Giang Diệc đã biết về đôi mắt giả của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên Giang Diệc biết rằng tổn thương và ảnh hưởng của sự việc này đối với Dương Hựu Nhiên sâu sắc hơn anh tưởng tượng rất nhiều.

Nhưng Giang Diệc không thể an ủi cậu, chứ đừng nói đến việc nói với cậu rằng anh là "Alex". Anh chỉ có thể giả vờ như không biết gì.

“Lát nữa tôi sẽ giúp cậu dọn dẹp.” Giang Diệc đi vào rửa tay, ở đó vài phút mới đi ra.

Giang Diệc đi tới giúp đỡ, để cậu làm bài tập. Dương Hựu Nhiên nói: "Không cần, em đã gọi người tới giúp."

Giang Diệc lập tức dừng lại, nói: "Là ai, người dắt chó đi dạo?"

Dương Hựu Nhiên ngơ ngác một lúc mới nhận ra anh đang nói đến ai: "Người ta có tên, chỉ là giúp em dắt chó đi dạo thôi. Sao anh lại có thói quen ngẫu nhiên đặt cho người khác biệt danh như vậy?"

Giang Diệc thì thầm: "Xin lỗi, tôi không biết tên người ta."

Dương Hựu Nhiên không có nói cho anh biết tên Triệu Dữ Mặc mà chỉ khoác vai anh đẩy ra ngoài, cậu bất đắc dĩ nói: "Về nhà đi, Giang Diệc. Người em gọi sẽ sớm tới đây, ở đây sẽ không tiện cho anh."

Cậu không muốn dành nhiều thời gian cho Giang Diệc, sợ rằng cậu sẽ bị kí©h thí©ɧ sau một cái liếc mắt. Nhìn lại, chẳng phải cậu là người buồn sao?

Dương Hựu Nhiên đẩy anh ra khỏi phòng, Giang Diệc quay người nói: "Cậu gọi ai tới, Jimmy?"

Dương Hựu Nhiên: “Đúng vậy, anh không thích cậu ấy, em sợ hai người cãi nhau, cho nên không tiện.”

Giang Diệc đứng ở trước cửa tấm thảm: "Không, tôi đối hắn không có vấn đề gì."

Dương Hựu Nhiên: "Nhưng hắn có ý kiến với anh." Dương Hựu Nhiên lấy ví tiền ra, "Em thấy xe anh hết xăng, đi đổ thêm xăng đi.”

Giang Diệc đẩy hai trăm đô la ra, nắm lấy cổ tay gầy gò của cậu, ánh mắt tối sầm: “Cậu ấy nói gì về tôi?”

Dương Hựu Nhiên muốn rút tay ra nhưng không thể, nhìn Giang Diệc đứng gần, cậu không dám nhìn thẳng vào mặt anh, vội vàng cụp mắt xuống, sợ anh sẽ nhận ra sự khác thường trong mắt mình, và nói: "Đừng đến gần em như vậy, Giang Diệc, quay về đi."

Giang Diệc biết trạng thái hiện tại của cậu, môi hơi nhếch lên, lùi lại nửa bước: "Được, tôi về trước, có chuyện gì thì gọi cho tôi."

Giang Diệc rời đi, Dương Hựu Nhiên đóng cửa lại, thở dài.

Đương nhiên, cậu cũng không gọi Jimmy giúp cậu dọn dẹp, mà là gọi dọn phòng, cậu không biết Giang Diệc ngồi ở lầu dưới xe cũng không có rời đi.

Giang Diệc dựa vào ghế lái, đôi chân dài cong lại, đôi mắt hơi nhắm lại, lại không thấy Jimmy đi tới, cũng không biết có phải hắn đi vào căn hộ bằng một cánh cửa khác hay không.

Anh mơ hồ nhìn thấy hai người đang di chuyển trong phòng Dương Hựu Nhiên ở.

Dương Hựu Nhiên có lẽ cho rằng Harry chạy lung tung là một trở ngại nên đã nhốt con chó trên sân thượng.