Chương 63: Gửi Tiền Cho Giáo Sư Alex

Trong tai nghe truyền đến nhạc đệm do Dương Hựu Nhiên tự mình sản xuất, khúc nhạc dạo vô cùng hấp dẫn, Giang Diệc không biết cậu đang thu âm bài hát gì, anh cũng không hay nghe nhạc thịnh hành, cho nên cảm thấy rất lạ lẫm.

Lạ lẫm nhưng êm tai.

Sau khúc nhạc dạo đến đoạn nhất định, Dương Hựu Nhiên cầm tai nghe lên, mở miệng, giọng hát vang lên, mọi người không khỏi ngỡ ngàng.

Giang Diệc nhìn thẳng vào Dương Hựu Nhiên.

Ánh mắt của Lâm Duy trở nên kinh ngạc, trạng thái của Dương Hựu Nhiên điều chỉnh quá nhanh và quá tốt.

m thanh truyền vào tín hiệu theo dõi, truyền đến văn phòng giám đốc trong nước.

Đôi mắt của giám đốc Lâm sáng lên: “Đúng!! Chính là giọng hát này!!! Harry a a, chúa ơi.”

Chu Khải giật mình nhìn chằm chằm màn hình: “Thật sự là Dương Hựu Nhiên.”

Vừa rồi chiếc kính râm lớn che nửa khuôn mặt, nên không nhìn rõ mặt, bây giờ tháo kính xuống mới xác nhận chính là cậu ấy.

Giám đốc Lâm nhanh chóng nói: “Giọng hát tràn đầy cảm xúc, phong cách hát độc đáo, cảm động, ca từ đầy chất thơ, Chu Khải, anh hãy bay nhanh đến Boston ngay và ký hợp đồng với Dương Hựu Nhiên.”

Chu Khải nghe cậu hát có chút cảm động.

“Nhưng giám đốc Lâm, tôi cần nhắc nhở anh một chút, Dương Hựu Nhiên có nguy cơ trở thành nghệ sĩ mang danh xấu phong sát, hơn nữa cậu ấy không đồng ý ký hợp đồng quản lý....”

Giám đốc Lâm: “Vậy thì đưa ra một lời đề nghị mà cậu không có cách nào cự tuyệt được! Giọng hát tuyệt vời, khuôn mặt thiên thần, tôi có thể bảo vệ cậu ấy miễn là cậu ấy không làm ra hành vi sai trái hoặc phạm tôi.”

Chu Khải lẩm bẩm nói: “Tôi nghĩ con trai của Dương Lợi Minh hẳn là không thiếu tiền.”

Giám đốc Lâm: “Cậu ấy muốn nổi tiếng nhưng cha cậu ấy chỉ có thể ném tiền vào cho cậu ấy, bỏ tiền để làm tiết mục, đầu tư cho cậu ấy làm phim. Nếu khán giả không trả tiền thì sao? Nếu cần hỗ trợ và làm hoạt động thì việc đó cha cậu ấy không làm được.

Khóe miệng Chu Khải co giật, anh ấy đã đến phòng phát sóng trực tiếp của Harry Ye ye, biết giám đốc Lâm là anh trai hàng đầu, nói: “Được rồi, giám đốc Lâm, tôi sẽ đi thử một chút.”

Bởi vì Dương Hựu Nhiên đang trong trạng thái điều chỉnh tốt nên gần như đã hoàn thành xong, đạo diễn thu âm hét lên: “Hoàn hảo”

Dương Hựu Nhiên: “Tôi ghi lại, có một câu hát không tốt.” Suốt quá trình cậu không mở mắt, dưới mi mắt lặng lẽ rũ xuống, không nhìn biểu tình của mọi người, bên ngoài Giang Diệc vẫn luôn nhìn cậu.

Trước đó, Giang Diệc chỉ nghe cậu hát những bài hát thiếu nhi.

Anh nhớ mình đã nghe nó trong một cuộc gọi điện thoại di động như một điều gì đó đẹp đẽ, giản dị và dễ chịu bên tai.

Nhưng Giang diệc lúc đó không biết, cậu hát nhạc thịnh hành đã là một đỉnh cao hoàn toàn khác, giọng hát như thanh tuyền làm dịu tâm linh, phảng phất thời gian đều ngừng trệ, hoàn toàn yên tĩnh trở lại.

Dương Hựu Nhiên mang thứ ánh sáng mạnh mẽ khiến người ta không thể rời mắt.

Tai sao cậu không phải là ca sĩ nổi tiếng mà ngược lại, lại mang tai tiếng?

Giang Diệc hơi khó hiểu.

Dương Hựu Nhiên thu âm lần thứ ba rồi đổi sang bài hát tiếp theo.

Hát xong, Lâm Duy gọi cậu: “Roy, cậu có muốn ra ngoài nghỉ ngơi uống nước chút không?”

Dương Hựu Nhiên gật đầu, cúi đầu đeo kính râm vào.

Cậu bước ra ngoài uống nước, nhìn Giang Diệc qua chiếc kính râm.

Lâm Duy nói cậu hát rất hay, Dương Hựu Nhiên nói cám ơn, nhưng vẫn nhìn về phía Giang Diệc.

Giang Diệc đã thức cả đêm, tối hôm qua đến bây giờ còn chưa nghỉ ngơi cộng thêm sự tập trung cao độ, bây giờ trông anh có hơi mệt mỏi.

Các ngón tay vẫn còn bị tê vì bị điện giật khi lắp ráp linh kiện điện tử.

“Hôm nay cậu thu âm và viết lời bao nhiêu bài?” Giang Diệc hỏi cậu.

Dương Hựu Nhiên đưa nước cho Giang Diệc: “Còn bốn bài, buổi sáng thu âm, em đi vào, anh cầm giúp em.”

Lâm Duy phát hiện sự thiếu tự tin trên người cậu đã biến mất, mang theo vẻ mặt bình tĩnh và mỉm cười. Nó bắt đầu thay đổi khi người đàn ông này gọi điện thoại tới.

“Bạn trai cũ?” Lâm Duy như có điều suy nghĩ nhìn hai người.

Trong phòng thu âm, Dương Hựu Nhiên tháo kính râm xuống, nhắm mắt đeo tai nghe vào: “Tiếp tục.”

Đầu bên kia của buổi phát sóng trực tiếp, giám đốc Lâm đã gọi điện đến phòng tài chính để “lấy hợp đồng và chuyển tiền cho Harry ye ye”.

Khoảng hai giờ chiều, buổi ghi hình kết thúc.

Dương Hựu Nhiên tự mình nghe phối âm, gật đầu nói: "Được."

Lâm Duy nói: "Cậu là một nhạc sĩ rất chuyên nghiệp. Cảm ơn cậu. Rất vui được làm việc với cậu."

Dương Hựu Nhiên: “Cảm ơn Levi, vất vả rồi.”

Sau đó, cậu bắt tay Lâm Duy lần thứ hai, lần này không lùi bước hay né tránh. Sự tự tin của cậu đến từ sức khỏe thể chất, được giáo sư ALex và cậu bé chạy việc vặt Giang Diệc trao cho cậu ngày hôm nay.

Lâm Duy nhìn đồng hồ, nhẹ nhàng nói: “Đã chiều rồi, mọi người còn chưa ăn cơm, có muốn đi cùng không?”

“Người bạn này cũng đi." Hắn nhìn Giang Diệc.

Giang Diệc không quấy rầy sự hợp tác của Dương Hựu Nhiên, không nói gì.

Dương Hựu Nhiên từ chối: "Tôi phải về nhà dắt chó đi dạo. Xin lỗi nhé, hôm khác thử xem."

Anh và Giang Diệc đi thang máy cạnh nhau. Qua tấm kính trong suốt của phòng thang máy, người ta có thể nhìn thấy tòa nhà bằng gạch và đá của Nhạc viện Boston, với những ngọn tháp cao chót vót và những đồ trang trí chạm khắc tinh xảo rải rác trên đó.

Dương Hựu Nhiên vừa mới hỏi Giang Diệc: "Có đói không? Em mời anh đi khu phố Tàu."

Giang Dật nói: "Tôi đói."

Giang Diệc xoa xoa đầu ngón tay tê cứng của mình. Anh thậm chí còn chưa ăn sáng. Đêm qua tới giờ. Sau đó liền nghe được Dương Hựu Nhiên nói: "Nhưng ta phải về nhà dắt chó đi dạo trước đã. Chúng ta bên đường mua một cái bánh taco để lót bụng đi."

Giang Diệc cũng nói được. Hai người bước vào quán taco Mexico bên cạnh, Dương Hựu Nhiên gọi hải sản, Giang Diệc gọi gà.

Hai người đứng dưới cửa sổ chờ thu âm, Dương Hựu Nhiên đeo kính râm, Giang Diệc nhìn cậu, nói: “Cậu hát rất hay, người trong phòng thu âm đều nói vậy. là tác phẩm gốc của cậu à."

"Ừ." Hai người dường như đã trở nên xa lạ vì lý do nào đó, có lẽ là do họ đã không gặp nhau vài ngày rồi. Bầu không khí có chút xấu hổ khi họ sắp nối lại mối quan hệ người yêu cũ. .

Dương Hựu Nhiên không muốn nối lại mối quan hệ cũ với anh, nhưng cậu lại có chút thấy sắc là mắt mờ. Mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt và dáng người của Giang Diệc, đều bị mỡ heo che óc. Nói thật đây chính là nguyên nhân khiến Dương Hựu Nhiên không muốn đến nhà anh ăn tối hay gặp mặt anh.

Nếu mà chính cậu lại thấy sắc muốn yêu thì sao? Mất não khi yêu là không thể chữa khỏi.

Sự từ chối của Giang Diệc vẫn còn mới mẻ trong đầu cậu, cậu cũng không có hứng thú tìm kiếm rắc rối.

Dương Hựu Nhiên đãi cậu một cái taco, "Đây, trả công cho anh làm việc vặt.”

Giang Diệc chở cậu về nhà, dắt chó đi dạo trong công viên, sau đó đi đến khu phố Tàu. Trong xe, Dương Hựu Nhiên trả lời cuộc gọi của Giáo sư Trần và nói ngắn gọn: "Cháu đang ngồi trên xe anh ấy, cháu mời anh ấy đi ăn tối. Anh ấy đã giúp cháu chạy việc vặt và đến kịp thời. Cháu rất biết ơn giáo sư Alex, bác, xin hãy hỏi ông ấy giúp cháu, cháu muốn liên hệ qua email và đích thân cảm ơn ông ấy."

Ngón tay trên vô lăng của Giang Diệc lặng lẽ siết chặt.

Giáo sư Trần cười và nói: "Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau, ông ấy rất bận."

Dương Hựu Nhiên, "Ông ấy rất bận sao? Bác, giáo sư Alex đã thức khuya để giúp cháu việc này, cháu muốn trả tiền cho ông ấy.”

Cậu không có ý định yêu cầu Giáo sư Trần trả tiền, cha cậu đã cho cậu tiền để phá bỏ bức tường phía đông và sửa chữa bức tường phía tây trước.

Giáo sư Trần dừng lại một chút. Giang Diệc đã giúp đỡ rất nhiều và anh ấy thực sự cần được trả tiền. Để làm được điều này, một triệu chỉ là một miếng bánh.

Giáo sư Trần nói: "Bác đang có sự hợp tác với ông ấy, bác sẽ điều chỉnh cổ tức bằng cổ phiếu một cách thích hợp. Và trao đổi với ông ấy về số tiền, vì vậy đừng lo lắng về điều đó, Bảo Bảo ạ."

Giang Diệc ở một bên nói: "Ông ấy không cần tiền."

Dương Hựu Nhiên liếc nhìn anh với chiếc kính râm trên mắt.

Giang Diệc đang đỗ xe, ánh mắt dán chặt vào gương chiếu hậu, quai hàm sắc bén: "Giáo sư Alex không cần tiền."

Dương Hựu Nhiên "Ai nói vậy?"

"Tôi đã nói rồi." Dương Hựu Nhiên, "Ý tôi là, giáo sư đã nói điều đó khi đưa cho tôi thứ đó."

Dương Hựu Nhiên nói "Ồ" và nói với giáo sư Trần: "Vậy thì cháu phải bày tỏ lòng biết ơn, làm sao có thể cảm ơn ông ấy… mời ăn tối, cái này cũng không được, gửi một thứ gì đó, việc tặng quà không phải là một việc phổ biến của người nước ngoài sao? Vậy cháu nên tặng gì đây? Hải sâm và trà nấm linh chi”

Cậu lẩm bẩm, giáo sư Trần cũng không biết: “Con có thể hỏi Giang Diệc, dù sao em ấy cũng biết ông ấy.”

Giang Diệc đỗ xe.

Dương Hựu Nhiên chọc chọc vai anh nói: "Này, Giang Diệc, anh có biết giáo sư Alex không? Giáo sư Alex thích cái gì?"

Giang Diệc nhìn cậu một cái, nói: “Không biết.”