Chương 5: Hôm Nay Chúng ta Không Chia Tay Nhé

"Ồ" người nước ngoài ngạc nhiên nhìn vào cậu, miệng há hốc thành hình chữ O, sau đó chớp đôi mắt xanh lam: "Được rồi, ồ, tôi sẽ báo ngay cho Evan, để anh ấy xuống gặp cậu!."

Trên tầng ba của tòa nhà, trong phòng thí nghiệm sinh học nghiêm ngặt, Giang Diệc tập trung quan sát sự thay đổi hình thái tế bào trong đĩa petri. Anh rất cao, vai rộng, chân dài và vòng eo hẹp. Mặc áo khoác trắng dài tay, đeo găng tay, kính bảo hộ và khẩu trang.

"Evan" giọng của Ken, bạn cùng lớp người da trắng vang lên từ phía sau, "Anh đã hoàn thành việc cảm ứng chưa?"

"Sắp đây." Giang Diệc đang thực hiện cảm ứng ISC hàng ngày, sử dụng các yếu tố phiên mã và yếu tố tăng trưởng cụ thể để lập trình lại các tế bào trưởng thành để hình thành tế bào gốc đa năng, đây là một phần nhỏ trong công việc của anh.

Ken nói: "Tôi tới giúp anh quan sát. Anh có muốn xuống lầu trước không? Có một cậu bé tới gặp anh."

"Cậu bé" Giang Diệc nâng mí mắt lên, anh có mắt một mí, nhưng hốc mắt sâu, lông mi rất dài, lông mày sâu thẳm lộ ra trong cặp kính bảo hộ.

Ken gật đầu nói: “Ừ, cậu bé nói là bạn trai của anh.”

“Ai cơ?” Giang Dật lại cúi đầu, “Tìm nhầm người rồi!.”

"Anh là người Trung Quốc duy nhất trong phòng thí nghiệm này, hơn nữa cậu bé còn nói đang tìm Evan. Tuy không liên quan đến tôi, nhưng bên ngoài trời quá lạnh, tôi nghĩ anh nên đi xuống gặp cậu ấy."

Giang Diệc cũng hoàn thành việc cảm ứng isc rồi nói "Được."

Anh tháo găng tay, khẩu trang và kính bảo hộ rồi đi xuống cầu thang, ngồi trên băng ghế bên ngoài kính của tòa nhà là một chàng trai trẻ người Trung Quốc tóc đen, trông còn trẻ, khoảng hai mươi tuổi, mặc áo khoác kẻ sọc màu lạc đà. chiếc khăn quàng cổ màu đen, đôi mắt đen và sáng, trên tay cầm ly cà phê, đang nhìn vào tòa nhà.

Ánh mắt hai người gặp nhau, chàng trai trẻ chớp mắt nhìn anh, nghiêng đầu nhìn qua kính, tựa hồ có chút không yên tâm cũng không chào hỏi mà chỉ đặc biệt tập trung nhìn, ánh mắt rất sáng.

Dương Hựu Nhiên.

Giang Diệc nhận ra cậu, đi ra cửa hông, đi tới trước mặt, từ trên xuống dưới nhìn cậu ngồi trên ghế: “Cậu đến gặp tôi có chuyện gì?”

Dương Hựu Nhiên ngước nhìn Giang Diệc. Lúc anh vừa mới đi qua kính của tòa nhà đã khiến cậu rất ngạc nhiên. Khi Giang Diệc đi tới, khuôn mặt hoàn toàn thu hút sự chú ý của cậu xuất hiện ở khoảng cách gần trước mặt, Dương Hựu Nhiên mất ba hoặc bốn giây, trong lòng như cảm thấy bị đánh một cú.

Tên bạn trai cặn bã đó đẹp trai đến vậy sao?

Dương Hựu Nhiên sinh ra độc thân, khi vào nghề còn trẻ, việc đầu tiên cậu làm sau khi kiếm được tiền là tự mình chế tạo ra một con mắt giả mới. Khi đó cậu có lòng tự trọng quá cao, không ra ngoài giao lưu với người khác, chỉ ở nhà viết nhạc và đến phòng thu thu âm.

Cậu là người đồng tính nhưng lại ghét những quy định của giới giải trí và không thích chơi đùa với những người trong ngành nên chưa từng yêu ai.

“Chúng ta… ” Dương Hữu Nhiên mở miệng, lại có chút không nói lên lời. Không biết làm thế nào để nói lời chia tay nhẹ nhàng.

Cậu đang suy nghĩ thì nghe thấy giọng nói của Giang Diệc: “Phòng thí nghiệm bận quá, hôm đó tôi quên đón cậu, xin lỗi.”

Lúc nói chuyện với Dương Hữu Nhiên, giọng nói lạnh lùng, vẻ mặt cũng lạnh lùng, khó có thể nhận ra họ có đang yêu nhau không. Nếu không biết, cậu còn tưởng hai người chỉ là bạn học xa lạ.

Nhưng bên kia đang xin lỗi, tức là gần đây họ đã cãi nhau phải không?

Nghe có vẻ không có gì to tát nếu bạn trai quên đón mình.

Vậy thì hôm nay chúng ta tạm không chia tay nhé.

Dương Hựu Nhiên có chút không muốn từ bỏ.

Cậu mỉm cười tự nhiên và nói: "Vậy sao? Không sao đâu. Nhưng sao anh lại xuống đây? Tan làm rồi à? Em đã đợi anh rất lâu rồi."

Giang Diệc cúi đầu nhìn cậu và trả lời: "Tôi đang làm cảm ứng về tế bào."