- Nhưng trong thư viện, có nhiều người còn chăm chỉ hơn em?
- Nhưng chỉ có em và anh là giống nhau.
Lâm Thâm nhẹ giọng nói.
- Bởi vì xuất phát điểm của chúng ta thấp hơn người bình thường, nên chúng ta phải nỗ lực nhiều hơn nữa mới có thể đuổi kịp, thậm chí vượt qua bọn họ. Để có kết quả này, anh đã phải cố gắng hết sức. Em cũng vậy.
Tôi trầm mặc. Anh mỉm cười dịu dàng và xoa đầu tôi:
- Được rồi, đừng căng thẳng như vậy, em có thể tiếp tục thân thiết với anh như xưa, theo cách mà cả hai chúng ta đều thoải mái. Anh đi đây, em tối nay tập luyện đã mệt, nghỉ ngơi sớm đi.
Tuy nhiên, tôi lại không được nghỉ ngơi sớm. Vì khi về đến nhà, vừa tắm xong lau khô tóc thì nhận được điện thoại của Giang Ngôn. Anh có lẽ đang ở trong một quán bar, xung quanh có rất nhiều tiếng ồn ào, anh say đến mức không nói rõ được lời nào, cứ gọi đi gọi lại.
- Tiểu Mẫn.
- Tiểu Mẫn, em đã thích anh lâu như vậy, em không thể rời bỏ anh.
Tôi đang định cúp máy, nhưng một người khác đã trả lời cuộc gọi.
- Quý khách này say rượu, chúng tôi không thể thuyết phục anh ta rời đi, tôi có thể làm phiền cô đến đón anh ta không?
Nửa giờ sau, tôi bắt taxi đến cửa quán bar, đẩy cửa ra, nhìn thoáng qua đã thấy Giang Ngôn ở trong góc. Tôi bước đến, ngồi xuống đối diện và lặng lẽ nhìn anh. Giang Ngôn giương đôi mắt say khướt nhìn tôi, giọng điệu có chút ủy khuất.
- Tiểu Mẫn.
Không hiểu sao, tôi chợt nhớ đến mùa hè năm năm trước. Kỳ nghỉ hè năm đó, tôi và Giang Ngôn không về nhà. Điều khác biệt là khi đó tôi đang thực tập hè, còn anh là vì chia tay với La Kiều. Anh đến quán bar uống say khướt rồi gọi cho tôi. Đó là lần đầu tiên tôi phát giận với anh, đem Giang Ngôn đang say khướt mắng một trận, sau đó nửa đỡ nửa ôm anh đi xuống lầu ký túc xá. Sau khi bạn cùng phòng của Giang Ngôn tiếp nhận anh, tôi mới đạp xe trở về.
Khi tôi trở lại ký túc xá của trường đã là ba giờ sáng. Mãi đến tối ngày hôm sau, Giang Ngôn mới hoàn toàn tỉnh táo, gọi điện thoại quan tâm đến sự an nguy của tôi khi đi một mình đi về nửa đêm hôm qua. Mãi sau này tôi mới biết, nếu là La Kiều, anh nhất định sẽ luyến tiếc để cô đến đón mình vào lúc nửa đêm, rồi lại liều mình đạp xe. Đó là sự khác biệt giữa thích và không thích. Tôi hít sâu một hơi.
- Giang Ngôn, anh đã hai lăm tuổi rồi, em hiện tại cũng rất bận, không có thời gian chạy theo anh như hồi đại học. Hơn nữa, anh biết rất rõ ràng rằng giờ chúng ta không còn quan hệ gì cả.
Tay cầm lấy chai rượu đặt trên bàn của Giang Ngôn bỗng chốc cứng đờ.
- Có thể anh không nhớ. Lúc say anh gọi điện cho em, trên đường em đưa anh về, anh ôm em nói thích em. Hôm sau anh lại gọi điện nói anh say nhận nhầm người.
Tôi cười nhẹ.
- Đương nhiên, lúc đó em không có tôn nghiêm. Cho nên sau khi nỗi buồn qua đi, em vẫn chạy theo anh. Nhưng Giang Ngôn, em không thể vĩnh viễn không có tôn nghiêm.
- Giang Ngôn, anh hiện tại biết rõ ràng, em đã không còn thích anh nữa.