Chương 8-2

Có lẽ là bởi vì những lời này quá tàn nhẫn, Giang Ngôn như bị đóng đinh tại chỗ, ngay cả hô hấp cũng đều trì trệ. Tôi đứng lên trước.

- Đi thôi. Anh lái xe đến đây à? Em đưa anh về.

Khi tôi đang đi về phía cửa, tôi nghe thấy Giang Ngôn nói phía sau.

- Tiểu Mẫn, anh thực sự biết mình sai rồi. Em có thể cho anh một cơ hội để bù đắp cho em được không?

Tôi bước vài bước, rồi lắc đầu.

- Muộn rồi.

Tuần thứ hai, tôi được nghỉ một ngày, quyết định đến công viên giải trí một mình. Bây giờ tiền lương của tôi đủ để dễ dàng mua những chiếc vé VIP mà ban đầu tôi không thể mua được, kể cả những thứ đồ khác.

Tôi mua một chiếc băng đô thỏ bông StellaLou trong cửa hàng và đeo nó lên. Tôi nhìn vào gương, bên dưới đôi tai thỏ đầy lông là một khuôn mặt được trang điểm tinh tế, với biểu cảm điềm tĩnh và đôi mắt kiên định, có vẻ rất lạc lõng. Nhưng tôi vẫn ra ngoài với chiếc băng đô đó, với một chiếc túi Shirley-Maye lớn đeo trên vai. Tôi đã cưỡi đu quay, ngồi trên chiếc xe phát sáng siêu tốc, và cuối cùng mua một que kem chuột Mickey, đứng ở phía trước để xem cuộc diễu hành những chiếc xe hoa.

Những thứ đã từng rất quý giá, muôn phần nâng niu quý trọng, giờ phút này lại dễ dàng có được mà chẳng cần tốn nhiều sức lực. Tôi chen ra khỏi đám đông đang xem những chiếc xe hoa, đứng bên đường, vừa ăn kem vừa nhìn về phía xa xăm. Nghĩ đến rất nhiều chuyện lúc trước, cây kem bị tôi ăn thật lâu đến chảy cả ra tay, tiếng hoan hô chạy đuổi theo xe diễu hành, La Kiều và Giang Ngôn cùng nụ hôn không kiềm chế được.

Có một cặp đôi đang đứng xếp hàng, có vẻ như đang cãi nhau. Cô gái nhỏ buộc tóc đuôi ngựa tức giận đến đỏ cả mắt, nhưng ngay lập tức được cây kem Mickey mà cậu nam chạy đi mua dỗ dành. Tôi nhìn họ, gần như xuất thần, không nhận ra mình đang khóc cho đến khi chất lỏng lạnh lẽo nhỏ giọt trên tay. Vì lúc này, tôi chợt nhận ra nỗi ám ảnh thực sự của mình là gì.

Tất cả, điều tôi mong muốn nhất là sự yêu thích thực lòng, không ngại ngùng của Giang Ngôn. Đó không phải là thời cao trung không chút để ý, thời đại học như gần như xa, cũng không phải tạm bợ chấp nhận ở bên nhau 3 năm kia. Tôi muốn anh ấy thực sự thích tôi, thích tôi nhất, chỉ thích tôi dù chỉ một lần. Nhưng trước sau lại chẳng có được.

Buổi tối, tôi một mình xem gần hết màn bắn pháo hoa ở quảng trường, vừa quay người rời đi thì nhận được điện thoại của Lâm Thâm.

- Đường Mẫn, em đang ở đâu?

- Công viên giải trí.

Lời vừa nói ra, tôi liền nhận ra trong giọng nói có chút khàn khàn, chính là dấu vết để lại sau khi khóc. Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lâm Thâm dừng lại, sau đó nói.

- Tối nay có muốn cùng nhau uống một ly không?