Chương 12: Con dâu

Cha mẹ của Hạ Điềm Điềm ngủ rất sớm, mỗi tối cô đều gọi điện cho mẹ Hạ, nhưng gần đây lo việc kiếm nhà mới, tối nào cô cũng về khuya nên không điện quấy rầy ba mẹ ngủ.

"Việc thuê nhà thế nào, con đã kiếm được nhà chưa?". Mẹ Hạ bắt đầu nói lo lắng: "Mẹ thấy trên tivi phát nhiều bản tin An Thành dạo này xuất hiện mấy tên biếи ŧɦái hay theo dõi phụ nữ, con đừng có ra ngoài đêm hôm khuya khoắt nữa, rất nguy hiểm. Nếu không còn tiền thì về nhà, tiền con gửi ba mẹ không dùng bao nhiêu cả, đừng vì kiếm tiền mà làm ảnh hưởng sức khỏe."

"Mẹ yên tâm, chưng cư con bán cho tập đoàn lớn, họ tu sửa với quản lí an ninh nghiêm ngặt lắm nên con thuê tiếp. Dạo này quán cà phê thu nhập rất tốt nên con hơi bận, tiền con gửi về mẹ cứ dùng".

"Sắp tới con về con dẫn mẹ đi khám chỗ chân bị đau, mẹ nhớ mua đồ tẩm bổ cho ba, con không liên lạc được với A Ninh, nó có gọi điện về cho mẹ không?".

Mỗi lần có lịch quay phim, Hạ Quang Ninh em trai cô rất ít khi về nhà, thường chỉ gọi điện thông báo lịch trình địa điểm quay cho cả nhà yên tâm.

"Nó được mời quay một chương trình thực tế, nghe nói còn có cậu gì đó thần tượng của nó nữa, giành giật đòi quay cho bằng được." Mẹ Hạ lắc đầu nói.

Hỏi thêm mẹ những chuyện vụn vặt trong nhà, mẹ Hạ kể rất nhiều thứ, chủ yếu là về vườn rau mà mẹ cô chăm sóc, bảo cô chú ý nhận thùng rau củ hôm qua mẹ đã gửi lên, dặn dò cô khóa cửa cẩn thận rồi mẹ Hạ cúp máy đi ra vườn.

...

Lúc Chu Mặc nhận được tin nhắn thì anh vừa kết thúc cuộc họp.

Trợ lý Dương đang báo cáo liền thấy tổng giám đốc mở điện thoại ra, nhìn chăm chú điện thoại trên tay, bỗng nhiên anh cảm thấy làn gió xuân thổi qua cuốn đi hết sự lạnh lẽo trong căn phòng này.

Trợ lý Dương: "..." Thật đáng sợ.

"Sếp ơi, tài liệu anh cần đã có." Trình bày từ nãy tới giờ bị một tin nhắn cắt ngang, Dương Hi thức thời đặt xấp giấy lên mặt bàn, trợ lý Dương nhanh chóng chuồn lẹ. Nhớ lại chuyện sáng nay anh lập tức suy đoán, lẽ nào sếp nhà mình biết yêu?!

Nhắn tin trả lời Hạ Điềm Điềm, tối nay anh phải về thăm ba mẹ, cô cứ ăn tối không cần chờ, anh liền nhận điện thoại ba Chu gọi đến.

"Con nghe đây."

"Mẹ hỏi con tối nay có về nhà ăn cơm không?" Nhà mà ba Chu nói đến là nhà cũ của Chu gia ở ngoại ô thành phố, mỗi tối thứ sáu hàng tuần gia đình anh sẽ dành thời gian ngồi ăn trò chuyện cùng nhau, từ xưa đến bây giờ chưa ai phá lệ không xuất hiện trong ngày này, trừ một vài trường hợp đặc biệt.

"Ba nói với mẹ là con sẽ về." Dứt câu ba Chu cúp máy cái rụp.

[.]

Lúc Chu Mặc lái xe vào gara nhà cũ Chu gia ở ngoại thành gần sáu giờ chiều. Quản gia Trần gương mặt tươi cười hiền hậu đứng ở cửa chờ anh.

"Nhị thiếu gia đã về, phu nhân và lão gia đang chờ ngài."

Cửa chính Chu gia rất lớn, oai nghi lạnh lẽo, bên trong ba Chu ngồi cạnh bàn trà, ngước mắt nhìn đứa con trai giống mình đến sáu phần đi vào. Ba Chu trước đây rất nóng tính và nghiêm khắc, nhưng không thể phủ nhận ông là mẫu tấm gương để Chu Mặc luôn noi theo từ nhỏ đến lớn.

"Con về rồi." Mẹ Chu nghe động tĩnh liền chạy ra, anh đưa hộp bánh ngọt cho mẹ, đừng nhìn ba Chu là người lạnh lùng nhưng lại rất thích các món đồ ngọt. Mỗi lần về anh luôn xách theo một hộp bánh cho ông.

Người giúp việc dọn thức ăn lên bàn, quy tắc họp mặt gia đình ngày thứ sáu có từ đời ông bà nội anh, vẫn luôn duy trì đến bây giờ. Các thành viên trong gia đình đều tuân thủ, đến đời của anh bắt đầu có sự phá lệ.

Không ai khác chính là anh trai anh, Chu Khanh.

Cha Chu mẹ Chu không phải người cổ hủ, khi anh trai anh tỏ ý không tham gia việc kinh doanh của tập đoàn, muốn lăn lộn trong showbiz, ba mẹ không phản đối cũng không ủng hộ.

Chỉ là về sau những bộ phim Chu Khanh chỉ đạo quay càng ngày càng nổi tiếng, từ về trễ ngày thứ sáu đến mấy tháng không về nhà, nhà cũ rộng lớn thiếu vắng hương vị gia đình, ba Chu mẹ Chu lớn tuổi luôn gọi điện thúc giục đứa con trai còn lại về nhà.

Không như những gia đình giàu có có cách thức ở chung "ăn không nói, ngủ không nói". Lúc ăn tối mẹ Chu ân cần hỏi thăm tình hình cuộc sống của Chu Mặc.

"Quản gia Trần có đứa cháu trai vừa tốt nghiệp đại học, làm thực tập sinh ở công ty bị đồng nghiệp cô lập, cấp trên thì cứ phái đi giám sát công trình, con thấy có tội nghiệp không?". Mẹ Chu nói rất nhiều, nhìn hai cha con im lặng như hũ nút trước mặt, mẹ Chu liền bực bội.

"Lần trước con kêu mẹ nhắn công thức làm sườn xào chua ngọt và thịt kho tàu, con nấu cho ai ăn à?". Ý tứ thăm dò của mẹ Chu quá rõ ràng, nếu Chu Mặc nấu cho ai thì có nghĩ anh có bạn gái.

Chu Mặc giả vờ không nghe thấy câu hỏi, im lặng ăn. Ba Chu để ý Chu Mặc ăn rất có lệ, thấy anh cứ liếc nhìn đồng hồ thì biết anh có hẹn, cố tình hỏi, "Công ty còn chuyện gì chưa giải quyết sao?"

Biết mình hơi vội vàng, ổn định lại cảm xúc anh gắp vào chén cho ba mẹ đồ ăn. Mẹ Chu nhìn nhìn rồi vui vẻ ăn, không nói thêm gì nữa.

"Con về trước đây, ngày mai con về ăn với ba mẹ, mẹ nói cháu trai bác Trần nộp hồ sơ vào công ty đi, xem xét được thì sẽ tuyển vào."

Đợi Chu Mặc đi xa, mẹ Chu liền khều ba Chu.

"Tôi đã nói với ông là nó có vấn đề mà, chắc chắn là có hẹn với con dâu của tôi."

"Bà hay quá, dựa vào mấy cái công thức nấu ăn liền xác định nó có bạn gái à? Còn chưa gặp mặt liền mở miệng con dâu, khép miệng con dâu, chưa biết người ta mặt mũi thế nào nữa, bà đừng có đi nói lung tung, Tiểu Mặc nó giận không về ăn cơm thì ba ráng chịu". Ba Chu hừ một tiếng.

"Tôi mặc kệ, miễn là con gái, tính tình đàng hoàng là được".