Chương 24

Trời cao chứng giám! Lúc

ấy ta cho rằng, Phượng Triêu Văn chính là cấp trên trực tiếp của ta.

Tỷ như pha trà, rót nước, đấm lưng cho cấp trên, kỳ thật đều là việc nên làm?

Nhưng, ngủ chung ở trên giường lớn với cấp trên... Cái này vô luận như thế nào

cũng có điểm không thể tưởng tượng nổi!

Buổi tối vừa mới tỉnh, nhìn thấy hắn ngồi ở trước bàn xem chiến báo đến nửa đêm,

ta trên giường ngủ mờ mịt, trong mộng một mảnh hoang vu, trong đầu vô cùng đau

đớn, chân thật đến khó chịu được, ta ở trong mộng toàn âm thanh kêu thảm thiết,

giống như không chỗ có thể trốn, lúc chung quanh bàng hoàng, bị người dùng sức

lay tỉnh: “An Dật... An Dật... Tỉnh... Đầu lại đau sao?”

Ta chớp chớp mắt, cả người không còn chút sức lực nào, toàn thân nhớp nháp

giống mới bị nhúng nước. Mắt phượng mang theo tơ máu của Phượng Triêu Văn đang

ở trước mắt, bàn tay nhẹ nhàng vỗ vỗ ở phía sau lưng ta.

Ừ, cấp trên này thực xứng chức, chẳng những quan tâm áo cơm của thuộc hạ, cả

tâm lý khỏe mạnh cũng quan tâm!

Ta mờ mịt ngẫm nghĩ, không nhớ nổi cảnh mộng ngắt quãng vụn vặt, chỉ là trí nhớ

khắc sâu cảm giác đau đến tận xương, sờ lên đầu của mình, chỉ cảm thấy mê muội

một hồi, nhắm mắt lại lau mồ hôi trên trán: “Ta mộng thấy đầu của mình đau

quá... Đau quá, đau quá...”

Hắn lên giường nằm ở bên cạnh ta, cánh tay dài duỗi ra liền đem ta ôm vào trong

ngực, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đầu ta. Ta cảm thấy được tư thế này đã lạ lẫm

lại thoải mái, ngực của hắn cực kỳ ấm áp, khiến người lưu luyến, ta nhích lại

gần trong lòng ngực của hắn, lẩm bẩm một câu: “Không trách mọi người trung

thành và tận tâm với điện hạ, nguyên lai sinh bệnh còn có thể cùng giường chẩn

trị với điện hạ!”

Ta nghe đến trong giọng nói của hắn mang theo nụ cười thản nhiên, nửa thật nửa

giả: “An tiểu lang, cùng giường với Bổn cung, ngươi có thấy vinh hạnh hay

không?”

“Nếu không phải sợ làm trễ nải việc hôn nhân của điện hạ, thuộc hạ hận không

thể mỗi ngày sinh bệnh, hàng đêm cùng giường với điện hạ!” Trời xét, lúc ấy ta

thật sự đã thành thói quen làm nam nhân.

Phượng Triêu Văn ở bên cạnh tai ta kéo dài ngữ điệu nhẹ nói: “An tiểu lang,

ngươi cần phải nhớ rõ lời của mình đã nói!”

—— qua hai ngày ta liền đổi ý.

Hắn quyết đấu với Đại Trần, đoạt được Tuy thành, nghe nói phía Đại Trần quốc có

mấy người ăn hại, có lẽ là nguyên soái bọn họ tuổi già không đức, lại có tướng

sĩ lâm trận lùi bước, vị Yến Nguyên soái này mang theo nhi tử triển khai người

ngựa đánh một trận với bọn người Vũ Khác Phượng Triêu Văn, cũng ôm hận bại

trận.

Điền Bỉnh Thanh chỉ vào cha con Yến gia thở dài: “Trung thần lương tướng của

Đại Trần quốc cũng không nhiều rồi!”

Ta nhìn thiếu niên bên cạnh lão soái phía đối diện chỉ cảm thấy cực kỳ quen

mặt, suy nghĩ lại, vẫn nghĩ không ra, chỉ nhịn không được tán thưởng: “Thiếu

niên này diện mạo cực kỳ tuấn tú!”

Điền Bỉnh Thanh giống như đã bị kinh hãi nhìn tới: “Ngươi nhớ lại?”

Ta thản nhiên nhìn qua: “Nhớ tới cái gì đây? Chẳng lẽ hắn là kẻ thù gϊếŧ cha

của ta?”

Điền Bỉnh Thanh: “...”

Bộ dáng cứng họng kia, chẳng lẽ bị ta bất hạnh nói trúng?

Đợi cho Phượng Triêu Văn trở về doanh, hắn quay đầu liền nói cho Phượng Triêu

Văn.

Phượng Triêu Văn bảo một đống đại phu đến nhìn, nghe, hỏi, sờ ta, cuối cùng đều

lộ vẻ mặt khó khăn, “Trong đầu An Tướng quân có máu bầm, nếu muốn nhớ lại tất

cả, sợ là phải đợi máu bầm tan hết.”

Tất cả mọi người đi ra ngoài rồi, ta hưng phấn lôi kéo Phượng Triêu Văn: “Điện

hạ, nói như vậy ta còn là tướng quân? Không biết từng lập công lao gì?” Bằng

không sao có thể làm cho thái tử một quốc gia dốc lòng che chở?

Khi đó ta còn không ngờ tới, ngoài đại thần đem tính mạng lập công lao mới có

ưu đãi, còn có tù binh thân phận không thấp!

Phượng Triêu Văn nửa cười nửa không, đánh giá trên dưới ta một phen: “Dựa vào

bộ dáng ngu ngốc này của ngươi, làm sao có thể lập nhiều công lao?”

Ta ra sức trừng hắn, hắn vươn tay sờ lên khuôn mặt của ta, không có ý tốt nở nụ

cười: “Ngươi thật muốn biết thân phận của mình?”

Ta gật gật đầu, bức thiết nhìn chằm chằm hắn.

Hắn khó xử nhìn ta, giống như là việc khó mở miệng: “Kỳ thật ngươi chỉ là

thứ nữ của một vị quan lục phẩm ở Đại Tề, chỉ vì từ nhỏ lưu luyến si mê ta

thành cuồng, thề muốn giúp ta ở sa trường, lúc này mới một đường cùng theo...

Ta thấy ngươi cuồng dại, tuy cảm thấy ngươi có chút ngốc đần, cũng đành phải cố

mà nhận...”

Ta lộ vẻ bị sợ ngây người, thật dài bước lui về sau, lúc này mới nhìn thấy thân

thể Điền Bỉnh Thanh bên cạnh run run như lá cây trong gió, nhìn đáng thương, chẳng

lẽ từng bị cử chỉ kinh hãi trước kia của ta hù dọa?

Ta cảm thấy được, người cha làm quan lục phẩm của ta và người mẹ chưa từng gặp

mặt kia có lẽ thật sự rất không đáng tin... Sao có thể sinh ra nữ nhân quái dị

như ta?

Loại hành động ngu dại kinh thế hãi tục này quá dọa người rồi!

Loại sự tình lưu luyến si mê nam tử này, chỉ cần để ở trong lòng yên lặng ngẫm

lại thì tốt rồi nha, ra mặt thực hiện thật sự là chuyện rất khó khăn!

Ta vô cùng xấu hổ vì chức vị “An Tướng quân” này của mình, nguyên lai tưởng

rằng liều chết quyết chiến mà có, sao biết lại từ tình mà đến?

Phượng Triêu Văn yên lặng nhìn ta, mắt phượng ẩn tình, thật giống bị thâm tình

của ta cảm động, tiến lên một bước duỗi cánh tay đem ta ôm vào trong ngực. Ta

thật sự hoài nghi, có phải mình thật có năng lực đả động người có tâm địa sắt

đá như vậy. Nghiêng đầu tưởng tượng, thanh minh cho bản thân: “Kỳ thật điều này

cũng không thể trách ta! Thái tử điện hạ ngày thường dễ nhìn như vậy, nếu như

không nói lời nào không khi dễ người, rất dễ dàng khiến nữ tử không biết rõ

tình hình lưu luyến si mê thành cuồng! Cái gọi là yêu nhau dễ dàng ở chung khó,

ở chung với điện hạ mấy ngày nay, ta cảm thấy ta nên chuyển ra khỏi lều lớn của

điện hạ, thay một chỗ ngủ!”

Tình cảm thầm mến một người rất dễ dàng tiêu tan.

Thân ta hiện tại như đống gạch nói vụn cháy đen tan vỡ, bàng hoàng chung quanh,

quyết định... Không nên thầm mến!

Sắc mặt hắn khó chịu nhìn ta, giống như muốn triệt chức quan của ta, ta co co

cổ lại, mặc dù đối với lý do mà có chức vị này cũng không hài lòng lắm, nhưng

đối với bổng lộc mà nó mang lại lại đặc biệt không nỡ, ngẫm lại chính mình sau

này còn phải dựa vào hắn mà có vinh hoa phú quý, đắc tội cấp trên chính là gây

khó dễ với đầu và túi tiền bên hông mình, căn cứ nguyên tắc bảo vệ đầu và túi

tiền của mình, vẫn nịnh nọt hướng hắn cười cười.

“Ta đây chỉ sợ quấy rầy điện hạ nghỉ ngơi, ảnh hưởng tới quyết sách của điện hạ

sẽ không tốt!”

Hắn liếc xéo ta: “Ngươi cảm giác mình đẹp đến đủ để nhiễu loạn tâm thần bản

cung, ảnh hưởng tới quyết sách của bản cung sao?”

Ta sờ sờ mặt của mình, đối với tướng mạo của mình không hề tin tưởng, vì tự

đánh giá cao bản thân mà xấu hổ cúi đầu.

Phượng Triêu Văn sờ lên đầu của ta như sờ đầu ngựa chiến của mình: “Bản cung

nhớ rõ hai ngày trước An tiểu lang đều tình nguyện hàng đêm cùng giường với bản

cung, sao mới qua hai ngày liền thay đổi chủ ý?”

... Có một cấp trên trí nhớ quá tốt, kỳ thật cũng không phải chuyện tốt gì!

Từ sau khi trú đóng ở trong lều soái của Phượng Triêu Văn, ta gặp qua đủ loại

ánh mắt.

Trong đó đặc biệt là Vũ Khác tướng quân, tối nhất.

Ánh mắt hắn nhìn ta mỗi lần luôn hận không thể cho ta một búa. Ta nghe nói hắn

dùng một đôi chuỳ tám cạnh, dũng mãnh hơn người, có phần được thái tử điện hạ

tin tưởng.

Kỳ thật ta rất rõ ràng suy nghĩ của hắn.

Giữa phái thần tượng và phái thực lực luôn tranh đấu gay gắt, không phục lẫn

nhau.

Hắn hận ta dùng khuôn mặt dáng người và ánh mắt si mộ đả động thái tử điện hạ,

hơn nữa tiến dần từng bước ở tại trong lều soái của thái tử điện hạ, bản thân

hắn vào sinh ra tử, công sức so với ta càng lớn, thế mà đến nay vẫn phải ở

trong lều nhỏ, nên mỗi lần nhìn ta, ánh mắt hắn đều phá lệ vặn vẹo...

Lúc ấy ta nghĩ như vậy.

Chính là hôm nay hồi tưởng lại, ta lại thêm vài phần đồng tình Vũ Khác tướng

quân.

Ta nghĩ hắn là thật sự muốn một búa đập chết ta. Có thể đem một trận phục kích

hỏa công gần có được thành công đổi thành chiến đấu trong thung lũng nhỏ... Đại

Tề tự nhiên cũng là tổn binh hao tướng... Hắn hận ta cũng là chuyện đúng!

Chỉ là Phượng Triêu Văn một mực không có cho hắn cơ hội, ta cũng đề phòng rất

cẩn thận, đối loại ánh mắt căm thù này luôn duy trì cảnh giác cao độ, có thể

hành tẩu bốn phía, cơ hồ đổi thành cái đuôi của Phượng Triêu Văn, cả ngày đi

theo hắn đi ra đi vào.

Phượng Triêu Văn rõ ràng là cực kỳ hài lòng với sự thức thời của ta, nhiều lần

nghị sự với Vũ Khác, trước mặt của hắn liền vuốt đầu ta.

Biểu lộ bi phẫn của Vũ Khác rơi vào trong mắt ta, giống như vợ cả bị tranh

chồng.

Ta thấy ta rất thích biểu hiện của Vũ Khác tướng quân, bởi vì... Vặn vẹo đến

tình trạng làm cho người thấy muốn cười.

Có đôi khi ta cũng sẽ ở lúc hắn cùng với Phượng Triêu Văn đang quân thần hòa

hợp, nghị sự cực kỳ hăng say bưng chén trà từ phía sau đi đến lều trước, ân cần

đưa đến trước mặt Phượng Triêu Văn: “Điện hạ, trong trà này bỏ thêm táo mật hoa

trà, ngài nghị sự cuống họng khẳng định khô, uống chén trà thanh nhuận cổ họng

a!”

Vũ Khác tướng quân trưng ra bộ mặt quan tài của hắn, ta nhìn thấy hắn vô cùng

hâm mộ chằm chằm vào ly trà bỏ thêm táo mật hoa trà của Phượng Triêu Văn nuốt

từng ngụm nước, lại dùng ánh mắt mãnh liệt khiển trách ta.

Nhưng ánh mắt kiểu này…, bình thường đã không gây thương tổn gân lại không đứt

xương, không quan hệ đến đau khổ, ta luôn luôn bỏ qua.

Ta đi đằng sau múc một bầu nước lạnh đưa tới, Vũ Khác không cam lòng trừng

ta...

Bởi vậy tổng kết như sau: cấp trên là phải nịnh bợ, có thể nịnh bợ thì nịnh bợ,

không thể nịnh bợ thì tạo trường hợp mà nịnh bợ. Về phần đồng sự, hợp tác thì

tốt, nếu không hợp, có cơ hội thích hợp khi dễ để điều tiết tâm tình cũng không

tồi... Dù sao Vũ Khác lại không liên can đến túi tiền của ta.

Mùa thu này ta ở trong doanh trôi qua cực kỳ thoải mái, Điền Bỉnh Thanh khéo

hiểu lòng người, áo cơm đều có người thu xếp, thái tử điện hạ ưa thuận theo,

chỉ cần biểu hiện ra đủ thành ý và cung kính, hắn kỳ thật cũng coi như dễ ở

chung. Lại có Vũ Khác đại tướng quân cho cuộc sống ta tăng thêm niềm vui thú,

ngoại trừ nửa đêm thường thường bị cơn ác mộng quấn quanh, trong lúc ngủ mơ

cũng sẽ bị Phượng Triêu Văn lay tỉnh, không thể một giấc chiêm bao đến hừng

đông, thời gi­an có thể nói dễ chịu.

Đợi cho Phượng Triêu Văn lấy được 5 châu 30 huyện của Đại Trần quốc, thẳng bức

đến quốc đô Đại Trần, mùa đông đã lặng yên tiến đến, ta vuốt thịt bất tri bất

giác nhiều hơn trên má mình, cực kỳ chờ mong Phượng Triêu Văn dẫn ta trở lại

mừng năm mới.

Nghe nói năm mới ở quốc đô Đại Tề rất là náo nhiệt.

Ký ức ta trống rỗng, coi đầu năm này là lần đầu tiên qua, cho nên cực kỳ chờ

mong.