Chương 23

Chiến dịch Hoàng Hà cốc,

năm đó ta và bọn Triệu Dũng Tô Nhân thân ở tuyệt cảnh luôn luôn có rất nhiều

điều khó hiểu, hôm nay hồi tưởng lại, Hoàng Giới tướng quân trung tâm ngay

thẳng hóa ra là làm vật hi sinh chính trị, da ngựa bọc thây.

Chiến tranh vừa bùng phát, Yến Dục liền cầm thánh chỉ từ trong kinh đến chủ trì

đại cục, triệu tập các tướng lĩnh phân tụ ở bốn cửa Tuy thành trong trướng

soái, ra sức tán thưởng và coi trọng với Hoàng Tướng quân.

Hoàng Tướng quân vốn là nam tử hán đầy nhiệt huyết có can đảm, lập tức hận

không thể vì nước quăng thây đổ máu.

Sau này, ta ở trong lều soái của Phượng Triêu Văn mỗi khi gặp được hắn tán

dương thuộc hạ trung dũng, luôn luôn có vài phần đồng tình người nọ, chỉ cảm

thấy hắn không có ý tốt, ẩn ý là: thần tử trung dũng, đi chết đi!

Trên đời này, đại khái vẫn là tiểu nhân gian xảo thì sống lâu.

Thí dụ như ta.

Mỗi lần Yến soái ở trước lều điểm danh tướng quân, Hoàng tướng quân nhiều lần

chủ động thỉnh chiến, ngay cả ta loại người chưa bao giờ từng cầm đao gϊếŧ

người cũng theo ông thúc ngựa ra doanh, cùng Đại Tề quân chiến đấu hăng hái đẫm

máu, chưa tới nửa tháng, thành tích anh dũng gϊếŧ địch được toàn bộ doanh đều

ngợi khen.

Hoàng Tướng quân từ ngũ phẩm lên tới tứ phẩm, ta thì mò được cái danh Quảng Vũ

tướng quân.

Ta trong lòng nghi ngờ Tiểu Hoàng tư tâm quấy phá, chẳng qua cả Triệu Dũng Tô

Nhân cũng đều được phong ngang chức, lại ngẫm lại mình có phải vô cùng anh dũng

trên chiến trường hay không?

Sáng sớm một ngày trước khi bị bắt, quân Đại Tề liền khiêu chiến dưới thành,

các loại nhục mạ đều lọt vào tai, ngay cả ta nghe xong cũng cảm thấy trình độ

mắng chửi người của quân Đại Tề cực phong phú, văn hoá ngôn ngữ bác đại tinh

thâm của đại Tề, thật là khiến người bội phục.

Tô Nhân đứng ở cửa thành, mấy lần vung kiếm, đều bị ta ngăn lại. Hắn thở hồng

hộc trừng mắt ta: “An tiểu lang, ngươi vẫn yên ổn sinh sống đứng ở trên lầu

thành làm Quảng Vũ tướng quân của ngươi, bọn họ nhục mạ Hoàng Tướng quân như

vậy, ta há có thể nuốt xuống cơn tức này?”

Ta sờ sờ ngực, cười đến bình tĩnh: “Cơm đều nuốt xuống dưới, tức vì sao nuốt

không trôi? Nuốt nuốt thành thói quen!”

Một người, nếu muốn nghĩ cách sống sót trong loạn thế này, kỳ thật cũng chẳng

có gì khó khăn.

Tô Nhân bị ta nói nghẹn lời, không đợi hắn cãi lại, liền nhận được lệnh soái,

Hoàng Giới dẫn đầu tướng sĩ trong doanh nghênh địch.

Lúc ra khỏi thành, ta gặp Yến Bình.

Vẻ mặt hắn nghiêm túc và trang trọng, giống như cha chết. Ta nhìn nguyên soái

Yến Dục ngồi ở trên cửa thành cao, vẻ khó hiểu. Còn chưa suy nghĩ kỹ càng, hắn

đã tiến lên kéo lại cương ngựa của ta.

Ta lập tức cúi đầu nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy khí sắc hắn uể oải, không phải

là gần đây Yến nguyên soái đốt đèn dạy con, hay là thay hắn tìm vài vị thông phòng[59] đẹp đẽ? Lúc này mới làm cho Yến Tướng quân lộ ra một

bộ dáng tiều tụy tửu sắc quá độ như vậy?

“Yến Tướng quân, đây là…?”

Hắn nắm chặt cương ngựa của ta, chờ Tô Nhân Triệu Dũng đang ra sức quay đầu đều

ra khỏi thành, lúc này mới nói: “An Dật, hôm nay ngươi có thể không xuất chiến

hay không?”

Ta ngồi cao như vậy, hắn ngửa đầu xem ta, làm ta sinh ra một loại ảo giác, hắn

đây là đang cầu khẩn ta sao?

Ta kéo cương ngựa, cười hiền lành: “Nhọc Yến Tướng quân nhớ, mạt tướng là người

trong cuộc, dám không theo lệnh soái?”

Ánh mắt của hắn buồn bã, ta đã đánh ngựa chạy đi.

Hôm nay chẳng biết tại sao, tướng quân đại Tề không ứng chiến, cùng Hoàng Tướng

quân nghênh chiến lại là phó tướng thủ hạ, không có vài hiệp liền bị Hoàng

tướng quân đâm một thương ngã ngựa. Cửa thành có Yến soái trấn thủ, trống trận

không ngừng thúc giục toàn bộ doanh tiến công, Hoàng Tướng quân mang theo chúng

ta đuổi theo quân Tề tan tác đi về phía trước bảy tám dặm, chém gϊếŧ vô số quân

tốt, một mạch xông ào vào Hoàng Hà cốc, cảm giác không ổn.

Hai bên Hoàng Hà cốc đều có núi cao, mấy mươi năm trước có nước sông cuồn cuộn

chảy, phương bắc dần dần hạn, nước sông rốt cục khô kiệt, phía trên lòng sông

lại sinh rất nhiều các loại cây cối, vì nơi này là hang sâu, nên mới tên này.

Hoàng Tướng quân một chiêu vô ý, chui vào trong túi quân Tề bài bố, hai bên núi

cao rậm rạp chằng chịt tên bắn ra, mũi tên quấn vải tẩm dầu, chắc là quân Tề

nghĩ ra phương thức nướng quân Trần ở thâm cốc này sợ không phải một ngày.

Tô Nhân bối rối quay đầu lại, ánh mắt nhìn ta thập phần hoảng sợ: “An tiểu

lang, ngươi cười ngây ngô cái gì?”

Ta cười đáp hắn: “Là tướng sĩ, cam chịu da ngựa bọc thây, không phải quang vinh

cửa nhà sao?” Cảm thấy lời này nói thập phần đầu cơ trục lợi, sắp chết cũng

muốn mua danh chuộc tiếng. May mà bọn Tô Nhân ở chung với ta không lâu, cũng

không hiểu rất rõ tính tình mong may tránh rủi của ta.

Hoàng Tướng quân nghe nói như thế cũng cao giọng cười to, tiếng rung mây xanh:

“Nam nhân Đại Trần ta lý nên lâm nguy không sợ như An Tướng quân, mới đáng mặt

tướng sĩ dưới trướng bản tướng quân!”

Ta khiêm tốn đáp lại: “Tướng quân quá khen! Quá khen!” Sờ lên cá gỗ nhỏ treo

bên hông dưới áo giáp, tự nhiên mà cười.

Cha, người nhìn xem, cả Hoàng Tướng quân cũng bị ta lừa gạt? Cái gì trung hiếu

tiết nghĩa, cùng ta có quan hệ gì đâu?

Cũng không phải con không nghe lời, thật sự là đao gác ở trên cổ, cái này không

phải do con có thể định đoạt.

Tên lửa của quân Tề vẫn bắn xuống loạn xạ, Hoàng Tướng quân hạ lệnh mọi người

tề tụ, liều chết cũng muốn xông lên, chỉ thấy được quân Tề trên đỉnh núi ngừng

bắn tên, vách đá xuất hiện một người mặc giáp màu đen, bên cạnh hắn vây quanh

phần đông tướng sĩ, cả Võ Khác tướng

quân mấy ngày qua cùng Hoàng Tướng quân gi­ao thủ, hôm nay lại chưa lộ diện

cũng ở bên cạnh hắn.

Người nọ cao giọng nói: “An Dật An tiểu lang có ở dưới không?” Thanh âm cực kỳ

quen tai.

Ta ra sức ngửa đầu nhìn, ánh nắng quá mạnh, mặt người này có quen thuộc nói

không nên lời, nghĩ nghĩ, thử nói: “Thái tử điện hạ?”

Triệu Dũng Tô Nhân bên cạnh ngay lập tức quay lại nhìn ta, ánh mắt kia như nhìn

quân bán nước. Ta vội vàng khoát tay giải thích: “Ba năm trước đây thái tử Tề

đi sứ tới triều đình, ta từng phụng chỉ đồng hành, chư vị đừng có hiểu lầm!”

Sắp chết còn mang tiếng xấu, cái này thật là oan!

Bọn họ lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ.

Tiếng nói của Phượng Triêu Văn trên vách núi thân thiết ôn nhu, biểu lộ rõ ràng

khiêm tốn thân hòa của người trên: “Từ biệt ba năm, An tiểu lang có còn nhớ đến

cố nhân?”

Ta trên ngựa khom người: “Thái tử điện hạ trăm sự quấn thân, lại vẫn nhớ rõ An

mỗ, An mỗ hết sức vinh hạnh!”

Phượng Triêu Văn cúi đầu mà cười, cực kỳ thân thiết: “Bổn cung từng đáp ứng An

tiểu lang, có một ngày mời tiểu lang chèo thuyền ở đại Tề, chưa từng nghĩ thiệp

mời của Bổn cung chưa phát ra, tiểu lang đã tự mình cỡi ngựa chạy đến, rất tốt!

Rất tốt!”

“...”

Ta đối với loại người vô liêm sỉ đổi trắng thay đen, lại quyền cao chức trọng

khiến người phản bác không được luôn khinh bỉ như nhau!

Cha, con cảm thấy được con trước nên giáo huấn vị thái tử điện hạ Đại Tề này

một chút, lát nữa gặp lại cha, cha sẽ không trách tội con chứ?

Ta ngửa đầu hướng phía Phượng Triêu Văn cười: “Từ biệt nhiều năm, thái tử điện

hạ càng thêm anh dũng, An Dật kính tư thế oai hùng của thái tử điện hạ đã lâu,

rất muốn cùng thái tử điện hạ luận bàn một lần trên chiến trường, không biết ý

thái tử điện hạ như thế nào?”

Giả như là ta, nhất định vờ cười ha ha, tìm cớ từ chối, sau đó ra lệnh một

tiếng, chẳng lẽ lại không đốt quân địch thành tro?

Thế nhưng trả lời của Phượng Triêu Văn vẫn có vài phần hợp ý ta.

Hắn cúi đầu nhìn ta, cách núi cao, ta lại cảm giác ánh mắt của hắn như điện bắn

xuống, một mực chằm chằm vào ta, cười đến đặc biệt càn rỡ: “An tiểu lang đường

xa mà đến, Bổn cung không có tiếp đón từ xa, giờ xuống cốc tới đón tiểu lang,

tiểu lang đừng sợ a!”

Một đám võ tướng bên cạnh hắn liều mạng khuyên ngăn, ta hận nhất lòng dạ hắn

biết rõ sẽ như vậy, rồi lại kéo dài điệu bảo ta “An tiểu lang”, lập tức không

bỏ lỡ trào phúng: “Thái tử điện hạ chẳng lẽ sợ, không dám xuống nghênh đón tại

hạ?”

Một đám võ quan bên cạnh hắn đều quay đầu trợn mắt nhìn ta, ta tỏ vẻ đặc biệt

tán thưởng với tính khư khư cố chấp của Phượng Triêu Văn.

Phượng Triêu Văn vẫn xuống, một hồi hỏa công chuẩn bị kỹ càng cứ như vậy uổng

phí, ta thấy, so giữa bị nướng thành than dưới cốc và việc bị đâm chết dưới

giáo của Phượng Triêu Văn, ta vẫn tình nguyện lựa chọn hắn.

Thế nhưng kết quả vẫn tạm được.

Ta xác thực là thua dưới tay tướng sĩ của Phượng Triêu Văn, chắc là võ tướng

dưới tay hắn thầm hận ta nhiều chuyện xúi giục, đem một hồi hỏa công dự mưu cẩn

thận đổi thành nghênh chiến trực diện trong hang, nên đánh một búa vào sau đầu

ta...

Khi tỉnh lại lần nữa, ta đã nằm ở trong lều soái của Phượng Triêu Văn.

Cũng không biết ngủ bao lâu, lờ mờ cảm thấy đầu đau giống như nứt ra, trong

mộng ta mất mạng kêu thảm thiết, trong lòng có một người khác giãy giụa, muốn

nôn hết máu trong người ra ngoài, mở mắt ra thì chỉ cảm thấy chóng mặt, họng

như muốn bốc cháy.

Có một thanh âm lanh lảnh kinh hỉ kêu to: “Điện hạ, tỉnh tỉnh...”

Bên người xuất hiện một cơn gió, trước mắt đã hé ra khuôn mặt cận kề, ngũ quan

sâu thẳm, mắt phượng sáng ngời, thật là một binh sĩ oai hùng như vẽ như tô. Chỉ

là nhìn có chút quen thuộc lại có chút lạ lẫm, ta nghiêng đầu suy nghĩ, cảm

giác trong đầu hỗn độn, cố hết sức giơ tay lên, vuốt ve gương mặt trước mắt,

thì thào: “Đàn ông nhà ai sắc khuynh thành, tình nguyện cùng ta vào Đồng Tước

đài[60]?” Tiếng

nói như chuông vỡ, thật là khó nghe.

Trên mặt nam tử trước mắt lộ ra thần sắc dở khóc dở cười, ngón tay thon dài cẩn

thận chọc chọc gương mặt của ta, ngữ khí thập phần tiếc nuối: “Thái y quả nhiên

không có nói sai, xem ra đầu óc thực bị nện hỏng rồi!”

Ta đần độn nằm dưỡng thương trong lều soái của Phượng Triêu Văn. Tiểu thái giám

Điền Bỉnh Thanh hầu hạ đối với ta mười phần tốt, nước trà cơm canh chiếu ứng

hết sức kịp thời. Lúc ấy ta đối với thân phận tù binh của mình cũng không có

nhận thức rõ ràng, mỗi ngày trước mắt chỉ có hai người Phượng Triêu Văn và Điền

Bỉnh Thanh.

Trong lều soái buông rèm, đem giường và nơi nghị sự ngăn cách, có đôi khi nghe

được giọng hào phóng của những tướng sĩ kia, cười đến cực kỳ vui vẻ, không khỏi

hỏi Điền Bỉnh Thanh: “Tướng quân dưới trướng điện hạ người người anh dũng,

không biết ta mang quan chức gì?”

Điền Bỉnh Thanh lộ ra thần sắc khó xử, kinh ngạc nhìn ta.

Ta mơ hồ cảm thấy, mình cũng là một tướng sĩ trong quân mới đúng.

Lại nghĩ tới chính mình khi mới tỉnh liền đùa giỡn thái tử điện hạ, lại là cấp

trên trực tiếp, xem ra đường làm quan đáng lo. Bởi vậy hết sức lo lắng. Đợi cho

Phượng Triêu Văn xử lý xong chính sự, trở lại nghỉ tạm, không khỏi ra sức nịnh

nọt nịnh bợ, đứng lên bưng trà rót nước, mỗi lần hắn nhìn ta ngốc bưng nước trà

luôn cười đến không ngậm miệng được.

Ừ, ta cảm thấy là, có thể đem cấp trên trực tiếp chọc cười, cũng là một loại

bản lĩnh. Ước chừng cách thăng quan phát tài cũng không xa!

—— chỉ là sau này, khi máu bầm trong đầu ta tan hết, mỗi lần nhớ tới việc ta

từng nịnh bợ điện hạ địch quốc, hận không thể xấu hổ mà chết đi!