Chương 13

Về đến trước cửa nhà, ta

lễ phép xuống ngựa chào Phượng Triêu Văn, hắn nói: “Không vội không vội. Bổn

cung nhìn An tiểu tướng quân tiến vào lại đi cũng không muộn.”

Ta rất muốn sớm vứt bỏ gánh nặng này, đập thùng thùng vào cửa, liên tục kêu la:

“Đồng bá, mở cửa nhanh!”

Cửa chính ken két mở ra, trước mặt bay tới một cây then cửa, mấy năm nay ta sớm

luyện thành thói quen, lui thật lớn về phía sau, cánh tay giơ lên bảo vệ đầu,

then cửa nện vào vai trái, bang một tiếng rơi trên mặt đất.

Ta xấu hổ quay đầu lại hướng Phượng Triêu Văn cười: “Làm cho thái tử điện hạ

chê cười, tính tình cha ta có chút không tốt! Có chút không tốt lắm!”

“Xú tiểu tử, ai tính tình không tốt?”

Thanh âm sau lưng vang lên như tiếng sấm làm ta giật cả mình.

Ta vội vàng nịnh nọt nghênh đón, liên tục an ủi: “Cha của ta tính tình thật

tốt!” Tiện tay chỉ một ngón tay về Phượng Triêu Văn: “Ta nói cha hắn tính tình

không tốt, mỗi ngày hắn bị đánh...”

Cha ta quay đầu nhìn lên, sửng sốt một chút, trên mặt bày ra một nụ cười ôn

nhã: “Thái tử điện hạ, khuyển tử ngu ngốc, có nhiều đắc tội...” Bàn tay nâng

quạt hương bồ lên hung hăng vỗ vào trên đầu ta.

Ta ôm đầu gào khóc kêu thảm thiết, hết sức đồng ý, lúc trước ông không chịu ở

tại phường Bình Khang là lựa chọn sáng suốt cỡ nào.

Chỗ đó phần lớn là đồng liêu, cha ta không có khả năng mở cửa tiện tay ném then

cửa ra bên ngoài, nện vào Yến bá bá cũng coi như ra một ngụm ác khí, nhưng ngộ

nhỡ nện vào ngự sử đại phu[40] hoặc

là Đại Lý viện[41] sẽ thật không khéo...

Cha ta thật thần kỳ, chưa từng để cho ta phải ngửa mặt nhìn lên[42].

Cha ta có thể vừa mặt không đổi sắc đánh con ruột của mình là ta, vừa nhiệt

tình hiếu khách mời Phượng Triêu Văn vào phủ làm khách.

Ừ, dựa vào mười bốn năm kinh nghiệm nhìn cha ta, người là chân thành nhiệt tình

mời Phượng Triêu Văn vào nhà uống ly trà nóng.

Kết luận này rất kinh hãi.

Đáng sợ chính là, thái tử điện hạ Đại Tề lại cũng không nhún nhường, cùng phụ

thân nắm tay nói cười, vui vẻ vào phủ.

Đợi cho ta cùng với Phượng Triêu Văn ngồi chung tại trên bàn cơm, ta còn có vài

phần mê hoặc, cha ta cũng không phải là chủ nhân nhiệt tình hiếu khách, Phượng

Triêu Văn cũng không phải loại người quen thuộc qua lại.

Bất quá đợi cho trên bàn mang lên tôm hương cay ta thích ăn nhất, gà con hương

cay, chim cút nhỏ hương cay, ta sớm đã đã quên những chuyện phiền lòng này,

vung đũa liền hướng trên bàn múa.

Cha ta không thể làm gì hướng Phượng Triêu Văn cười: “Khuyển tử vô lễ, lão phu

dạy con vô phương, điện hạ chê cười!”

Mẹ ta đi sớm, cha ta bình thường đối với ta có chút bạo lực, chỉ là trên bàn

cơm cũng không thể không chiều theo ta, là do trước kia ta ba tuổi, có tật xấu

thích khóc, vừa khóc muốn tìm mẹ, tìm không thấy liền không ăn cơm. Đồng bá

trông cửa nói ta là “Tiểu tử cố chấp”, gầy yếu có thể so với chim cút nhỏ trên

bàn cơm hôm nay... Cha ta ngày đêm lo lắng, sợ ta không thể lớn lên.

Cho nên, tại vấn đề ăn cơm của ta, cha ta do trong lòng có bóng ma, vô luận

tướng ăn của ta không đoan trang cỡ nào, hắn đều lấy làm vui mừng, sẽ không

đánh ta cái nào trên bàn cơm.

Phượng Triêu Văn khẽ cười nói: “Mấy ngày nay cùng An tiểu tướng quân ăn chung, Phượng

mỗ lại cho rằng tiểu tướng quân thích khẩu vị nhẹ...”

Mấy ngày nay vì càng thân cận thêm chút ít với Yến Bình, ta đối với món ăn hắn

thích ăn luôn biểu hiện thật nhiệt tình...

Ta đang ăn ngon, nghe vậy sững sờ, thiếu chút nữa nghẹn một cái xương gà trong

cổ họng, mà ngay cả chiếc đũa vươn hướng tôm hương cay cũng dừng lại. Phượng

Triêu Văn không mất thời cơ hạ chiếc đũa, đem con tôm lớn nhất trong mâm gắp

vào trong bát mình...

Ta trơ mắt nhìn mục tiêu của mình vào bát hắn, nhịn không được trợn mắt nhìn

hắn, hắn lại bình thản ung dung cười với ta.

Cha vỗ bàn cười to: “Tiểu tử, hôm nay ngươi có thể gặp được kình địch rồi! Ngày

thường cướp sạch món ăn với ta, lần nào cha không phải nhường cho ngươi?”

Cha ta và ta trên bàn cơm không lớn nhỏ, bình thường có thói quen thích tranh

giành món ăn. Lão Thượng Thư đại nhân có khi tới nhà của ta ăn cơm, cũng vui vẻ

tranh chung với ta, nhưng Phượng Triêu Văn... Mặt của ta bất tri bất giác đỏ...

Cha ta lại cảm giác không ra xấu hổ của ta, vừa cười mị mị nói với Phượng Triêu

Văn: “Đứa nhỏ nhà của ta thích nhất hương vị tươi cay, điểm này ngược lại giống

lão phu.”

Phượng Triêu Văn cười đến có chút thoải mái: “Khẩu vị của lão tướng quân lại có

chút giống với khẩu vị của vãn bối, không cay không vui. Những món ăn nhạt nhẽo

kia ăn vào trong miệng chỉ cảm thấy chẳng có chút hương vị!” Nói không chút

khách khí, liên tục hạ đũa, mặt không đổi sắc nuốt vào nửa đĩa tôm hương cay

trên bàn.

Món ăn nhà của ta từ trước đến nay cay đáng nể, người thường khó có thể nuốt

xuống.

Cách ăn của Phượng Triêu Văn như vậy, thực sự thích hương vị cay xè này.

Ta nghĩ đến những món ăn gắp vào trong bát hắn mấy ngày nay... Mặt bất tri bất

giác đỏ. Đại Tề thái tử này lại sử dụng chiến thuật vu hồi[43] trên bàn cơm, trước dùng lời nói làm ta không nuốt

trôi thức ăn, món ăn còn lại liền toàn bộ chạy vào bụng hắn. Ta vụиɠ ŧяộʍ duỗi

chân ra, chuyển sang phía Phượng Triêu Văn, đến lúc chạm vào, không chút do dự

hung hăng giẫm xuống.

“A ——” một tiếng, cha ta hét thảm một tiếng, từ trên chỗ ngồi bắn lên, ta sợ

tới mức mặt như màu đất, ôm đầu lạnh run, ánh mắt liếc về khoé môi cong cong

của Phượng Triêu Văn cố không nhếch lên, trên mặt tất cả đều là lo lắng: “An

đại tướng quân, đây là làm sao vậy?”

Con hồ ly này!

Cha ta chỉ vào ta rống to: “An Dật, ngươi con thỏ nhỏ đáng chết kia, lá gan

càng lúc càng lớn rồi!”

Bữa cơm này, đại khái chỉ có mình Phượng Triêu Văn ăn tròn bụng...

Sau đó, cha ta đứng ở cửa lớn tiễn khách, nhìn thân ảnh Phượng Triêu Văn đi xa,

sát khí trong mắt lóe lên.

“Một kẻ lòng dạ sâu đậm, là một kình địch lớn của Đại Trần!”

Đại Tề hôm nay và Đại Trần anh em thân thiết, Phượng Triêu Văn làm sao lại là

kình địch lớn của Đại Trần?

Ta không rõ, xoa xoa cục u bị cha gõ trên đầu mình, cười toe toét miệng hô đau,

bụng dạ bất mãn – người cha nhiệt tình trong ngoài không đồng nhất này.

“Cha vừa rồi còn nhiệt tình mời hắn đến nhà làm khách, quay đầu liền động sát

cơ, sao vừa rồi không hạ độc trong thức ăn, độc chết thái tử Đại Tề này?”

Ta là con trai tốt, cha ta dạy ta không được thật thà đối với người khác, đối

với người tất nhiên phải thành thực, có chuyện nói thẳng, bằng không gậy lớn

vào thân, cũng đừng trách người!

Cha ta vỗ vào trên đầu ta một chưởng, “Ngươi cho cha là kẻ ngu dốt sao?!”

Ta “A ô” hét thảm một tiếng, quay đầu liền chạy vào trong cửa, trong miệng ồn

ào: “Nói thật cũng bị đánh, thật không có thiên lý!”

Cha ta ở phía sau rống: “Trong nhà này, lão đây chính là trời!”

Hôm nay tâm tình cha ta rất không tốt, ở trước mặt Phượng Triêu Văn chẳng những

không hề vờ nhã nhặn, hơn nữa so với ngày thường càng thô bạo gấp bội, đánh ta

chẳng hề lưu tình.

May là ở trước mặt Phượng Triêu Văn, nếu tại trước mặt Yến Bình, ta sợ là hận

không tìm được hang chuột trốn đi, cũng đỡ phải bị cha ta gõ đầu thu thập.

Đóng cửa lại, cha ta nhìn chằm chằm vào ta, lại giơ tay lên, ta ôm đầu lui về

phía sau một bước, thấy ánh mắt hắn cũng không chút mềm hoá, lại bước dài lui

về phía sau vài bước, cầm lấy cánh tay trái của Đồng bá trông cửa, liên tục năn

nỉ: “Cha, con không phải cố ý! Con chỉ là muốn giẫm Phượng Triêu Văn hả giận!”

Cha ta nhảy dựng lên, then cửa liền muốn hướng trên người của ta mà đến, Đồng

bá liều mạng ngăn đón: “Tướng quân bớt giận! Tướng quân bớt giận! Tiểu lang chỉ

là nghịch ngợm chút, nhưng vẫn là bé ngoan!”

Đồng bá là phó tướng của cha ta, trên chiến trường đã cứu cha một mạng, vì thế

mất đi cánh tay phải, bác lại không chịu bỏ cha, vì vậy cha ta liền an bài bác

ở tại phủ tướng quân, đáng tiếc người không chịu nhàn rỗi, cứng rắn ôm việc

người gác cổng để làm.

Cha ta phẫn nộ ném then cửa, chỉ vào cái mũi của ta mắng to: “Con thỏ nhỏ chết

tiệt kia, một chút ý tứ cũng không có! Đại Tề thái tử nhìn cũng không phải là

lương thiện, trong vòng mười năm, sợ là thiên hạ này đều phải họ Phượng, chỉ

bằng tiểu tử chảy nước mũi trong nội cung... Hừ!”

Phượng Triêu Văn nhìn xác thực là nhân tài kiệt xuất, nhưng Tiểu Hoàng và ta

sớm chiều ở chung, ta tự nhiên càng nghiêng về hắn.

Ta tránh ở sau lưng Đồng bá hướng cha ta lè lưỡi: “Cha, con là con thỏ nhỏ chết

tiệt kia, vậy người là cái gì? Hơn nữa, con sẽ phụ tá Tiểu Hoàng!”

Cha lại nhặt then cửa lên, nét mặt già nua đỏ lên: “Giỏi lắm! Ngươi phản rồi!

Ngươi cho rằng trung thần hiếu tử dễ làm như vậy? Thân thể da thịt nhận từ cha

mẹ, ngươi nghe kỹ cho ta, bảo vệ tốt cái mạng nhỏ này của ngươi, nếu Phượng

Triêu Văn đánh tới Đại Trần, ngươi là người đầu tiên ra thành đầu hàng cho

ta...”

“Vậy còn cha?” Ta đánh bạo thăm dò hỏi.

“Ngươi dám hỏi ta? Trên đời này cũng không có chuyện con can thiệp vào chuyện

của cha mẹ!”

Ta ôm đầu đánh bạo từ sau lưng Đồng bá thò đầu ra, lớn tiếng ồn ào: “Con bất kể

người, trời phải sụp!”

Cha ta ném then cửa, tức giận đến nở nụ cười, “Tốt! Tốt! Cho ngươi con thỏ nhỏ

chết tiệt kia nhúng tay! Trời sập liệu ngươi đỡ dậy được không!”

Đồng bá dò xét bóng dáng cha ta bước xa xa, kéo ta ngồi ở cổng dỗ ta: “Tiểu

lang ngàn vạn đừng giận tướng quân. Tướng quân chính là lo lắng an nguy của

tiểu lang. Tướng quân chinh chiến cả đời, gϊếŧ người vô số, thật vất vả có được

tiểu lang, phu nhân lại đã qua đời. Ngài ấy ít quan tâm cậu, chỉ trông mong cậu

cả đời trôi qua an nhàn ở trong loạn thế... Cho dù tánh khí ngài ấy táo bạo

chút ít, tiểu lang cũng ngàn vạn đừng oán... Ngài

ấy cũng là vì tốt cho cậu...”

Cha ta cũng là vì tốt cho ta...

Cha tự nhiên cũng là vì tốt cho ta!

Hôm nay ta không phụ kỳ vọng của người, làm thần tử phản quốc không biết trung

hiếu tiết nghĩa, bụng dạ no đủ, an nhàn giàu có, tại trên giường rồng của

Phượng Triêu Văn ngủ được thỏa thuê.

Chẳng qua là, khi ta chưa từng biết trước kết cục như bây giờ, nên vẫn còn có

một chút si niệm. Trong lòng sinh ra ý nghĩ hoang đường, mong Phượng Triêu Văn

có thể ở Đại Trần lâu hơn nữa, như vậy thời gian ở chung của ta cùng với Yến

Bình cũng thêm chút ít.

Nhưng cha ta nói hắn đến chẳng qua là tiện thể dò xét quốc lực Đại Trần ta, đã

chọn ta cùng với Yến Bình cùng đi đồng hành, cũng là vì thăm dò hiềm khích

riêng giữa những đại thần trong triều.

Chỉ là, hai nước chiến tranh, ta hồn nhiên không để trong lòng, mỗi ngày chỉ

kết bạn đi chơi với nhau, cực kỳ khoái hoạt, tại một ngày trước khi Phượng

Triêu Văn đi, lại bật thốt lên mà nói: “Điện hạ có thể ở Đại Trần thêm mấy ngày

không?”

Ánh mắt hắn cười như có như không đảo qua trên mặt ta cùng với Yến Bình, ta bị

ánh mắt này của hắn nhìn đến chột dạ, chỉ cảm thấy hắn đã thấy rõ lòng tiểu

nhân của ta, hắn cũng không động thanh sắc nói: “Thịnh tình của An tiểu tướng

quân, Bổn cung không thể báo! Chỉ có tạm gác lại sau này, An tiểu tướng quân

cùng Yến tiểu tướng quân đến Đại Tề làm khách, Bổn cung sẽ tận lực tiếp đãi!”

Ta cho rằng, cùng đi như vậy, thực là hay!

Hành động lần này của Phượng Triêu Văn làm ta rất hài lòng, gỡ bỏ ác cảm đối

với hắn, lưu luyến không rời.

Cho dù ta nhiệt tình giữ lại, thái tử điện hạ Đại Tề vẫn kê cao gối mà ngủ trên

xe ngựa, rời khỏi Đại Trần.