Chương 12

Một năm kia mới quen biết

Phượng Triêu Văn trong rừng bích đào ở Đại Trần Cung, ngày hôm sau chơi đùa với

Tiểu Hoàng ở Đông cung, liền nhận được thánh chỉ của hoàng đế bệ hạ.

Chủ ý của thánh chỉ chính là, thái tử điện hạ Đại Tề đường xa mà đến, xét thấy

Đông cung thái tử thân thể không khỏe, cần vài quan viên tuổi trẻ cùng đi dạo

thành, kẻ hèn may mắn trúng tuyển.

Lúc ấy ta quỳ rạp trên mặt đất Đông cung tiếp chỉ, lo sợ không thôi.

Đợi lúc ta dụ được Tiểu Hoàng nghe lời, không nằng nặc đòi cùng xuất cung, lại

thở hồng hộc chạy đến dịch quán, nhìn thấy thiếu niên ôn nhuận đang ngồi đối

diện Phượng Triêu Văn, uống trà, lập tức sợ nói không ra lời.

Nguyên lai quan viên tuổi trẻ trúng tuyển, chỉ có ta cùng Yến Bình.

Nếu như ngày thường, ta tất nhiên hoan hô tung tăng như chim sẻ. Chỉ tiếc một

cái ánh mắt hứng thú của thái tử điện hạ Đại Tề quét tới, nhiệt tình của ta

trong nháy mắt tắt ngóm.

Thái tử điện hạ Đại Tề mỉm cười, phong độ ngời ngời: “Nghe nói trong Đại Trần

Cung có thiếu niên song kiệt, đều là con quan trong triều, tuấn tú lịch sự, Bổn

cung ngưỡng mộ đã lâu, lúc này mới cố ý mời nhị vị đến làm bạn, nhị vị không

ngại Phượng mỗ mạo muội chứ?”

Lời này thật thật giả giả làm cho người ta nghiến răng nghiến lợi.

Ta cực kỳ hoài nghi hắn nhìn thấy ta cùng với Yến Bình lôi lôi kéo kéo, mới

muốn hai ta tụ cùng một chỗ xem náo nhiệt.

Yến Bình không biết rõ tình hình, cực kỳ khách khí: “Thái tử điện hạ nói quá!

Có thể làm bạn thái tử điện hạ đi dạo trong Hoàng Thành, là vinh hạnh của Yến

Bình ta!”

Ta trong lòng lệ rơi thành sông... Hắn chưa bao giờ từng khách khí ôn nhu đối

với ta như vậy. Luôn “Cút ngay”, “Buông tay”, hoặc là, cái gì cũng không nói,

trực tiếp một cước đạp xuống sông...

Nhưng đối với loại người thương thầm thành si như ta mà nói, giờ phút này cũng

không nhịn được muốn tán thưởng một tiếng: nhìn mà xem, Yến lang chẳng những

tuấn tú lịch sự, ngay cả loại sự tình cõng rắn cắn gà nhà này đều làm xinh đẹp

cực kỳ!

Tuy trên lý trí, ta không nên mù quáng đi theo Yến Bình, nho nhã lễ độ đối thái

tử điện hạ Đại Tề, mà nên bảo trì cảnh giác xứng đáng đối với hắn, nhưng hiện

thực lại có chút khó khăn.

Phượng Triêu Văn kế thừa tuấn mỹ cao quý của vương thất Đại Tề, lại ăn nói thú

vị, kiến thức uyên bác, vượt xa ấn tượng vốn có của ta đối vương thất. Trò

chuyện vui vẻ với Yến Bình, quả thực đã thực hiện rất tốt câu “Vừa gặp như đã

thân”.

Yến Bình dùng thời gi­an vài ngày, mang theo Phượng Triêu Văn dạo mấy lần bốn

phía Hoàng Thành, tận tình thể hiện cảnh tượng kinh tế phồn vinh, dân sinh ổn

định, bách tính an cư lạc nghiệp hoà thuận vui vẻ ở quốc gia của ta với thái tử

nước khác.

Kỳ thật ta cũng từng đi theo phụ thân qua thôn trang ngoài tám trăm dặm, chỉ vì

hành quân đi ngang qua, chỗ đó người ta bụng ăn không no, áo không đủ che thân,

cách biệt một trời với dân chúng Hoàng Thành.

Đối với Yến Bình càng ngày càng thủ đoạn thành thạo học xong vẻ làm quan, ta có

vài phần rầu rĩ không vui. Như vậy cũng giống như một tấm lụa trắng tốt nhất bị

dính vài vết mực, xác thực không quá lịch sự, khiến ta từng hoài nghi đây là

thiếu niên kiêu ngạo mà ta mê luyến đấy sao?

Nhưng rất nhanh, ta lại lặng lẽ động viên cho mình, một ít vết mực chướng mắt

không quan trọng a, sẽ có một ngày dựa vào trí tuệ nhân hậu của ta, tất nhiên

giặt đến trắng bóng cho hắn.

Huống hồ, Yến Bình đi chung với Phượng Triêu Văn tự nhiên cũng có chỗ càng thêm

hấp dẫn ta, tiêu mất những rầu rĩ không vui này.

Tỷ như mấy ngày nay ba người chúng ta ngắm cảnh ăn cơm chung, khởi điểm ta bất

quá là tùy ý gắp khối bánh hoa mai thay thái tử điện hạ Đại Tề —— thuần túy là

thói quen ngày thường chiếu cố Tiểu Hoàng —— lại thuận tay gắp khối bánh hoa

mai cho Yến Bình...

Bánh hoa mai đến trong đĩa Yến Bình, ta liền choáng váng.

... Sao có thể phạm sai lầm lớn như vậy?

Nếu hắn ném bánh hoa mai tới đĩa của ta ở trước mặt Phượng Triêu Văn, đã xem

như rất lễ phép. Ngộ nhỡ hắn trực tiếp ném tới trên mặt ta...

Nghĩ đến mặt ta bị dính bột phấn của bánh còn phải cười với thái tử điện hạ Đại

Tề, toàn thân ta đều cứng ngắc lại.

Nhưng... Nhưng, khi ta chờ thật lâu thật lâu, kỳ thật chỉ là sau một lát, lại

không cảm giác trước mặt mình nóng lên hay trên má có bất kỳ chỗ khác biệt, bất

an cả gan ngẩng đầu nhìn đĩa trước mặt Yến Bình.

Trống không!

Bánh hoa mai trong đĩa không cánh mà bay.

Ta ngốc nghếch cả gan ngẩng đầu nhìn mặt của hắn, trên mặt hắn không có mảy may

không vui, khóe môi dính một chút bột phấn bánh hoa mai, hắn đang không nhanh

không chậm cầm khăn trắng lau.

... Hắn rõ ràng... Hắn rõ ràng ăn bánh hoa mai ta gắp.

Một khắc này trong nội tâm của ta cuồng ca như nước thủy triều, hân hoan vui

sướиɠ nói không nên lời, ngay cả thái tử điện hạ Đại Tề vẫn bên cạnh nhìn chằm

chằm đều đã quên, chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Yến Bình.

Thẳng đến hắn kinh ngạc xoay đầu lại, ấm giọng nói: “An tiểu tướng quân, trên

mặt Yến Bình ta có chỗ dơ sao?”

Ta lắc đầu, vội vàng cúi đầu, chỉ cảm thấy trong hốc mắt đã có hơi nước không

ngừng ngưng tụ, sợ giờ khắc này hắn mềm giọng chỉ là ngắn ngủi, sợ sau một khắc

lại là lời nói độc ác...

Ước chừng thích một người, tổng nhịn không được muốn làm đóa hoa trong bụi rậm,

dù là hắn nhìn không thấy, hoặc là, tùy ý nhấc chân chà đạp, nhưng mong muốn nở

ra cho người đó ngắm nhìn, là chuyện chẳng bao giờ thay đổi.

Hai ngày sau đó, ta cuối cùng cũng có thể lựa chọn những món ăn phù hợp với Yến

Bình mà gắp cho hắn.

Đương nhiên, chiếc đũa đầu tiên luôn gắp cho thái tử điện hạ Đại Tề, sau đó hắn

hứng thú nhìn soi mói, vò đã mẻ lại sứt gắp cho Yến Bình.

Ta có thể thuần thục nắm giữ sở thích ẩm thực của Yến Bình, mỗi đũa không lầm

gắp món ăn hắn thích cho hắn, mới đầu hắn cũng chỉ là kinh nghi nhìn ta, sau đó

lại điềm nhiên như không nuốt những thức ăn này vào.

Ta âm thầm đắc ý trong nội tâm: quốc yến hàng năm, ta âm thầm nhìn hắn hồi lâu,

trong lòng ghi tạc những món ăn mà hắn động đũa nhiều lần, quay đầu lại tìm đầu

bếp lãnh giáo cách làm.

Hoặc là, dùng tiền mua chuộc đầu bếp Yến phủ, vụиɠ ŧяộʍ hỏi thăm sở thích của

tiểu lang nhà hắn.

Yến Bình khẩu vị nhẹ.

Đây là ta rất sớm đã biết, chỉ là chưa có cơ hội ngồi cùng bàn, hài hòa ăn cơm

với hắn mà thôi.

Khẩu vị của phụ thân thiên về hương vị cay tươi, từ nhỏ ta ăn chung với phụ

thân, khẩu vị tự nhiên cũng theo hắn. Nhưng kinh nghiệm nói cho chúng ta biết,

bất luận là thói quen nhỏ gì trong cuộc sống, cũng có thể trở thành chướng ngại

lớn trong hôn nhân.

Hôn nhân giống như một con thuyền lớn, lên thuyền phải cẩn thận, cầm lái phải

dùng tâm!

Binh Bộ Thượng Thư đại nhân triều ta mấy năm trước thành công biểu diễn sự cố

lật thuyền thảm thiết, đủ để cho hậu bối chưa lập gia đình lấy đấy làm gương.

Thượng Thư đại nhân tính tình mạnh mẽ, mỗi lần đều ăn miếng to uống chén lớn,

nhưng Thượng Thư phu nhân chính là một tiểu thư khuê các Gi­ang Nam, thích nam

tử nhã nhặn nho nhã, uống ít nói nhỏ mới là sở thích, bởi vì bất mãn cách làm

việc của Thượng Thư đại nhân, vợ chồng bất hoà, nhiều lần xảy ra tranh chấp với

Thượng Thư đại nhân, lại kiên quyết tự xin hạ đường[38].

Việc này rơi vào trong lỗ tai thái hậu, lão nhân gia nàng triệu Thượng Thư phu

nhân tiến cung nói chuyện, trải qua tai mắt của người hầu trong nội cung thái

hậu truyền lại, vì sao Thượng Thư phu nhân không thể nhẫn nhịn Thượng Thư đại

nhân rốt cục rõ ràng khắp thiên hạ. Thí dụ như, Thượng Thư đại nhân trên bàn

say rượu gặm xương, trên giường ngáy to tốn hơi thừa lời, lại thêm cởi giày

không rửa chân, đều là việc nhỏ cuộc sống.

Thượng Thư phu nhân cuối cùng cũng hạ đường với Thượng Thư đại nhân, làm người

xem ảm đạm khó hiểu, không rõ tại sao Thượng Thư phu nhân lòng dạ hẹp hòi như

thế?

Về sau mỗi lần các quan văn trong triều không hợp ý kiến với Thượng Thư đại

nhân đều trêu chọc châm chọc Thượng Thư lão đại nhân, luôn giả bộ hỏi thăm đồng

liêu: “Hôm nay ngươi rửa chân chưa? Hôm nay ngươi có ngáy to không?”

Mỗi lần Thượng Thư lão đại nhân đều tức đến hai mắt hiện đỏ, lão phu thê kết

tóc hai mươi sáu năm rơi vào kết thúc hạ đường, trong nội tâm buồn khổ có thể

nghĩ. Hắn cùng với phụ thân từ trước đến nay kết giao tốt, mỗi lần hạ triều đều

đến nhà uống rượu, thở dài thở ngắn cùng phụ thân.

—— hôm nay hắn ngược lại học được uống ít rồi, đáng tiếc lão phu nhân đã mang

theo lão mẹ[39] bên cạnh xuống Gi­ang Nam, không trở về.

Lão đại nhân uống rượu rồi, liền vuốt đầu của ta dạy bảo một phen: “Tiểu Dật

nhi, tương lai nếu ngươi lấy nương tử, làm việc tất nhiên phải học nhân nhượng

nàng vài phần, lúc đó cuộc sống mới lâu dài!”

Ta học sống học dùng, nhìn xa trông rộng, trăm phương ngàn kế nghe sở thích

khẩu vị của Yến Bình, không dám bởi vì lúc này hai người ta còn chưa có kết cục

hạnh phúc mà có chút lười biếng. Giả như lấy sức mạnh vô cùng này lên chiến

trường, tất nhiên bày mưu nghĩ kế, quyết thắng ngoài nghìn dặm!

Lúc đó, nhiệt tình của ta đối Yến tiểu lang, ngày thường bị đè xuống, chưa biểu

hiện rõ ràng, nhưng từ khi đυ.ng phải hắn vui vẻ nói chuyện với ta ở trước mặt

thái tử điện hạ Đại Tề, ta ngoại trừ mới đầu lắp bắp, về sau đều đáp thật là

trôi chảy vừa vặn, gắp thức ăn cũng rất chịu khó.

Ngược lại Phượng Triêu Văn là thái tử một quốc gia, so sánh với Yến Bình mà

nói, cư xử của ta với hắn thua kém rất nhiều.

Vị người hầu thái tử như ta tốt xấu cũng không tính không công, mỗi lần phàm là

đồ ăn ta gắp cho hắn, hắn đều cau mày, vẻ mặt đau khổ nuốt xuống dưới, thần sắc

rõ ràng đang ăn độc dược, ở đâu là ở hưởng thụ mỹ vị? Trái lại Yến Bình, dung

sắc như ngọc, ngay cả nhai kỹ nuốt chậm đều dễ xem!

Ta thấy hắn ăn có mùi có vị, cũng gắp một đũa tôm khô trứng muối bỏ vào trong

miệng mình, lại cảm thấy không có mùi vị gì cả, còn mang theo chút mùi trứng

tôm tanh tanh, nhăn lại lông mày thiếu chút nữa nhổ tôm khô ra, nhưng dưới ánh

mắt nhìn chăm chú của hắn, dũng cảm nuốt xuống.

Giờ này khắc này, ta rốt cục có vài phần đồng cảm với một ít sầu khổ hàm oán

của Thượng Thư phu nhân.

Nhưng, nghĩ đến lời dạy bảo thấm thía của Thượng Thư lão đại nhân, ta lại dũng

cảm liếc mắt nhìn Yến tiểu lang đang thỏa mãn ăn ngay cả hai mắt đều sắp nheo

lại, bộ dáng thoả mãn này của hắn có phần làm ta thèm thuồng, có thể mỗi ngày

ngồi đối diện nhau với hắn, chứng kiến ý cười trên mặt hắn, một lòng mềm ra,

sớm đã ăn không biết vị.

Nghĩ đến ta cũng không có can đảm làm cho Yến Bình thay đổi khẩu vị. Nếu cần phải

chọn một giữa thức ăn hương vị cay tươi và Yến Bình... Ta khẽ cắn môi, vẫn

quyết định chọn Yến Bình.

Thức ăn thường có mà Yến Bình không thường có, có mà lại chỉ có một, sao mà

không trân quý!

Trước mặt cảm tình, khẩu vị cái gì đều là vấn đề nhỏ, cũng không phải là khó có

thể vượt qua.

Một ngày này lại đi dạo xong, Yến Bình có việc rời đi trước, trước khi đi dặn

ta tiễn thái tử điện hạ Đại Tề trở lại dịch quán. Ta thành thật đáp ứng, lưu

luyến không rời nhìn thân ảnh tuấn tú cưỡi ngựa đi xa, lúc này mới không cam

lòng giật cương ngựa, dẫn đầu hướng dịch quán mà đi.

Phượng Triêu Văn vươn tay ngăn cản ta, cười nói: “An tiểu tướng quân, không

bằng bản điện hạ đưa ngươi trở về trước. Dù sao, ngươi là nữ tử!”

Ta trừng hắn, lại ngắm ngắm mười vị thị vệ phía sau hắn, cũng ước gì sớm về nhà

một chút, quay đầu ngựa liền hướng về phía nhà ta chạy.

Hôm nay tuy cha ta là đại tướng quân, phẩm cấp ngang hàng với Yến Dục bá bá phụ

thân Yến Bình, nhưng người từ trước đến nay không hòa hợp với Yến bá bá, năm đó

chọn phủ quan, Yến bá bá chọn phường Bình Khang gần hoàng cung để ở, chỗ ở xa

hoa, lộ vẻ cao sang quý phái của người làm quan to, mà cha ta lại chọn phường

Duyên Bình ở thành tây, nhà chung quanh bất quá là chúng dân giàu có đông đúc.

Một đường không nói chuyện.