Chương 24

Vào lúc giữa giờ học, Lộc Dữ Ninh cũng đến lớp.

Không giống như Lộc Dư An, Lộc Dữ Ninh thường xuyên tham gia các cuộc thi, vì vậy luôn vắng mặt.

Hôm nay Lộc Dữ Ninh cùng bố đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ngày hôm qua cậu ta một mình từ bệnh viện trở về, cho nên sắc mặt có vẻ vô cùng nhợt nhạt yếu ớt, khiến người khác trìu mến, nếu không phải cậu ta kiên trì thì sao Lộc Chính Thanh có thể để cậu ta tới trường được chứ.

Cậu ta vừa đến lớp, bạn học trong lớp đã bao vây xung quanh, hỏi han cậu ta ân cần, thậm chí nữ sinh trong lớp còn đặc biệt đưa sữa nóng từ căng tin đến cho Lộc Dữ Ninh. Lớp bọn họ tương đối đặc biệt, hầu hết mọi người đều học chung từ trung học cơ sở, tình bạn nhiều năm không thể phá vỡ, ở bên ngoài cũng rất gắn kết, mà Lộc Dữ Ninh nhỏ tuổi nhất trong lớp luôn là em trai nhỏ của tất cả mọi người.

Nhất là sau khi biết được ngày hôm qua cậu ta được đưa vào bệnh viện cấp cứu, có một số nữ sinh thậm chí còn đỏ cả mắt, trong lời nói châm chọc Lộc Dư An.

Lộc Dữ Ninh ngoan ngoãn uống sữa và giải thích với mọi người: "Tại tớ không cẩn thận, không liên quan gì đến Dư An." Cậu ta cẩn thận giải thích, cả buổi sáng cậu ta đều lo lắng chuyện ở phòng ăn trước đó khiến Lộc Dư An không vui, mái tóc xoăn mềm mại cũng bởi vì tâm trạng của chủ nhân mà có vẻ ảm đạm, đôi mắt giống như nai con lo sợ bất an len lén nhìn Lộc Dư An. Cậu ta tự cho là động tác của mình rất bí mật. Nhưng mỗi cái liếc mắt của cậu ta đều rơi vào trong mắt của những người quan tâm cậu ta.

Hành vi như vậy không thể nghi ngờ chứng thực một việc -- dáng vẻ cẩn thận lại thấp thỏm của cậu ta hiển nhiên là đã chịu thiệt rất nhiều dưới tay Lộc Dư An, ánh mắt từng giây từng phút đều nhìn Lộc Dư An.

Những người quan tâm cậu ta càng thêm đau lòng cho tình cảnh của cậu ta.

Bạn cùng bàn của Lộc Dư An ngồi ở xa xa nhìn một màn này, dáng vẻ Lộc Dữ Ninh tái nhợt song vẫn cố gượng cười này khiến gã đau lòng, gã đỏ mắt nhìn Lộc Dư An.

Dựa vào đâu mà Lộc Dữ Ninh thành ra bộ dạng này, còn Lộc Dư An lại có điệu bộ không có gì xảy ra như thế kia? Dữ Ninh tốt bụng như vậy.

Gã thật sự công nhận Dữ Ninh, vì có một lần em trai gã lạc đường, Dữ Ninh đã tìm cả đêm, nếu không nhờ có Dữ Ninh thì chắc chắc gã không tìm được em trai mình rồi.

Dữ Ninh không chỉ là bạn của gã mà còn là ân nhân của gã, là ánh sáng của gã. Ánh sáng của gã không được phép bất kỳ ai được làm hại.

Nhắc tới cũng trùng hợp, ngày đó gã tan học thì thấy Lộc Dư An lén lút đến phòng giám sát của trường. Kết quả phát hiện ra rất nhiều chuyện, mà những chuyện này cũng đủ để Lộc Dư An phải trả giá đắt.

Lúc đầu gã định cho qua, từ nhỏ gã đã lăn lộn với đủ loại người, biết rằng có rất nhiều cách để trả thù một người. Thậm chí gã đã sớm nghĩ ra cách trả thù rồi, chỉ có điều là chưa hạ quyết tâm, sợ nhà họ Lộc trả thù.

Nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy dáng vẻ Lộc Dữ Ninh như chim sợ cành cong, làm cho gã rốt cuộc hạ quyết tâm, Lộc Dư An vẫn trả giá quá ít.

Ánh mắt âm trầm của gã chợt lóe lên.

Mà Lộc Dư An không thèm để ý bọn họ, cậu chỉ lạnh lùng đứng ở một bên. Cậu đã thành thói quen, mỗi lần Lộc Dữ Ninh yếu ớt giải thích chẳng qua sẽ làm mọi người càng thêm yêu mến cậu ta, tác dụng duy nhất chính là cảm động chính cậu ta.

Không ai chú ý đến góc này, lớp phó học tập cắn môi, đi tới bên cạnh cậu, cô gái xấu hổ gần như không ngước mắt lên nổi, nhỏ giọng ngập ngừng: "Xin lỗi cậu." Cô ấy gần như không có mặt mũi đến gặp Lộc Dư An, cô ấy biết cô ấy và những người trong lớp bắt nạt Lộc Dư An không khác gì nhau. Lộc Dư An cứu cô ấy, cô ấy không có can đảm làm chứng cho Lộc Dư An, để Lộc Dư An chịu tội oan ức.

Chỉ là cô ấy thật sự không có cách nào làm chứng được, đêm nào cũng nằm mơ bị những người khác xì xào bàn tán về cô ấy, đã làm cho cô ấy không tài nào ngủ nổi. Cô ấy không tưởng tượng được, một khi chuyện này bị những người khác phát hiện--

Thiếu niên từ trước tới nay không thích nói chuyện, mặc dù trông có vẻ dữ dằn, nhìn như hoàn toàn không bị bắt nạt. Nhưng cô ấy biết, thiếu niên đã không nhận được đãi ngộ đáng có ở trường trong một thời gian dài.

"Cậu không có lỗi với tôi." Nhưng thiếu niên lại chỉ nâng hàng mi giống như cánh bướm, ánh mắt màu hổ phách bình tĩnh nhìn cô ấy: "Mà là cậu có lỗi với chính mình."

Cho dù ở đó có lớp phó học tập hay không, cậu cũng đều sẽ đi tìm họ Hoàng để gây sự. Cậu không hề cảm thấy lớp phó học tập có lỗi với cậu.

Thế nhưng cậu không cho rằng việc lớp phó học tập vờ như chưa có chuyện gì xảy ra là lựa chọn tốt nhất.

Cậu tôn trọng lựa chọn của lớp phó học tập, tuy rằng không ủng hộ, nhưng bởi vì Vương Như, cậu biết rằng các cô gái luôn được yêu cầu bởi các tiêu chuẩn cao trong thế giới này.

Vương Như bị đánh thành như vậy, vẫn có hàng xóm nhiều chuyện cảm thấy Vương Như đáng đời, nói rằng Vương Như không biết kiềm chế, ra ngoài trêu ong ghẹo bướm với đàn ông, nói Vương Như vô dụng, sinh không được đứa con bình thường, không cách nào nối dõi tông đường trong nhà.

Lộc Dư An lấy điện thoại ra, mã hóa một tập tin video rồi gửi cho lớp phó học tập, chỉ đơn giản nói một câu: "Giữ cho kỹ."

Lớp phó học tập không hiểu nên mở video ra, sau khi thấy rõ nội dung video thì cứng đờ - video được quay với góc độ camera rất gian xảo.

Camera ghi lại rõ ràng toàn bộ quá trình cầm thú họ Hoàng động tay động chân với cô ấy, đoạn video này có thể chứng minh là họ Hoàng cưỡng ép làm xằng bậy với cô ấy, sau đó là cảnh Lộc Dư An đi qua cứu cô ấy, rồi cô ấy hốt hoảng chạy đi.