Chương 22

Cho nên Lộc Dư An sẽ không xin lỗi họ Hoàng, nhưng xuất phát từ sự tôn trọng trong lòng Lộc Dư An đối với nghề giáo viên này, cậu sẽ không phản bác chủ nhiệm lớp, Lộc Dư An chỉ cúi đầu vâng một tiếng.

Chủ nhiệm lớp thấy dáng vẻ dầu muối không vào của cậu, nghiêng đầu lắc đầu không nhìn cậu nữa, quay sang lớp phó lao động ngồi ở hàng đầu: "Còn 5 phút nữa là vào học rồi, sao bảng đen vẫn chưa có ai lau, gần đây có không ít giáo viên than phiền nói các em lười biếng, trong giờ học thường xuyên không lau bảng..."

Chỗ ngồi của Lộc Dư An ở phía ngoài cùng bên trái phòng học dựa vào tường.

Cậu đi đến gần chỗ ngồi, tiếng nói chuyện líu ríu đồng loạt dừng lại, Lộc Dư An đã thành thói quen. Từ khi cậu tới cái lớp này đã như vậy rồi, như thể nói nhiều với cậu hơn một câu là thuộc phe phái phản bội Lộc Dữ Ninh.

Tin tức cậu sắp chuyển tới lớp 13 đã được những bạn hoạt bát trong lớp truyền khắp nơi, trong nhóm nhỏ không có giáo viên bắt đầu chúc mừng và phát bao lì xì.

Sau một hồi im lặng, lại bắt đầu truyền đến tiếng bàn luận.

"Sao cậu ta còn dám đến?"

"Dù sao cũng là con ruột của nhà họ Lộc, không thấy Ninh Ninh còn chưa đến trường sao? Nhất định là bởi vì không chịu bao che nó, ở nhà bị nó bắt nạt."

"Mày cũng đừng nói lung tung, người ta thế nhưng ngay cả lão Hoàng cũng có thể đánh đó..." Người bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa: "Nhỡ đâu lại đánh mày bây giờ."

Chuyện Lộc Dư An và thầy Hoàng đánh nhau ở sau núi, mấy ngày hôm trước đã sớm truyền khắp nơi.

Thầy Hoàng là giáo viên thực tập mới tới, không kiêu ngạo, kiến thức phong phú, bề ngoài cũng rất nho nhã, lại xấp xỉ học sinh, tuy rằng chỉ phụ trách giải đề trong tiết tự học buổi tối, nhưng rất được học sinh hoan nghênh, thậm chí có nữ sinh còn lén đưa thư tình.

Hơn nữa còn hòa nhập với các nam sinh, nên các nam sinh đều gọi là lão Hoàng.

Trên thực tế phần lớn mọi người đều rất bất mãn với việc Lộc Dư An vô cớ đánh lão Hoàng. Vốn dĩ Lộc Dư An đã cô độc ở trong lớp rồi, không ai chịu kết giao với cậu, mà kể từ sau khi đánh lão Hoàng, loại cảm xúc này lại càng đẩy tới đỉnh điểm, học sinh lớp 1 vốn đều là nhân vật con cưng của trời, không chịu được chút điều tiếng nào, nên việc bài xích Lộc Dư An càng thêm lên tới đỉnh điểm.

Lộc Dư An cũng không quan tâm, vốn dĩ cậu ở cái lớp này đã giống như người tàng hình rồi. Lúc cậu vừa mới tới, trong lớp có không ít người đến tìm cậu gây rối, thậm chí sau khi tan học còn nhốt cậu vào phòng chứa đồ. Ngay từ đầu cậu đã không muốn gây chuyện, cho đến khi có người ném cặp sách của cậu. Cậu cũng từng có ý định ném cặp sách của bọn họ qua cửa sổ xuống lầu y như vậy, nhưng ngẫm lại đồ rơi từ trên cao xuống thì không tốt lắm, cho nên ném cặp sách của bọn họ vào thùng rác dưới lầu trước mặt bọn họ.

Sau đó bọn họ mới bớt lại. Đương nhiên mấy người đó cứ khăng khăng là cậu ra tay trước, cũng bởi vì cậu bắt nạt bạn học mà bị chủ nhiệm lớp yêu cầu xin lỗi bạn học. Cậu từ chối không xin lỗi, lại ầm ĩ đến chỗ Lộc Chính Thanh, chọc ra mớ phiền phức.

Lối đi hai bên bàn học trong lớp không hẹp, nhưng hết lần này tới lần khác lại có người giống như vô tình, lười biếng duỗi chân ra, vì thế chân mang giày thể thao hàng hiệu chiếm gần hết lối đi nhỏ.

Người này cũng là người quen cũ của Lộc Dư An - Tiêu Vũ Tây.

Một trong mấy người lớn lên cùng Lộc Dữ Ninh, kiếp trước người lái chiếc xe thể thao màu vàng chói ép cậu vào lề đường, chính là cậu ta lái.

Tiêu Vũ Tây đang tùy tiện dựa vào chỗ ngồi, khıêυ khí©h nhìn Lộc Dư An.

Ánh mắt Lộc Dư An tối sầm lại, có lẽ quãng thời gian trước cậu quá dễ tính, nên mới khiến cho Tiêu Vũ Tây có ảo giác, ai cũng có thể gây phiền cho cậu. Tiêu Vũ Tây chỉ nhớ ăn không nhớ đánh, lúc cậu vừa mới chuyển tới đã nhiều lần gây sự trong lớp với cậu. Sau khi tan học cậu ở trong góc hẻm chặn Tiêu Vũ Tây vài lần, cuối cùng làm cho Tiêu Vũ Tây biết điều hơn.

Không ngờ một thời gian không gặp, Tiêu Vũ Tây lại bắt đầu ngứa da.

Vì vậy cậu không chớp mắt giẫm một đạp lên chân Tiêu Vũ Tây.

"Mày làm gì vậy?" Tiêu Vũ Tây ôm chân đau đớn gào to lên, căm tức nhìn Lộc Dư An.

"Mày nói xem tao muốn làm gì?" Lộc Dư An nheo mắt đi một bước về phía Tiêu Vũ Tây.

Tiêu Vũ Tây phản xạ có điều kiện cả người xù lông hết lên, cầm cuốn tiếng Anh trên bàn lên che đầu cảnh giác nói: "Lộc Dư An mày muốn làm gì? Đây là trường học đó."

"Đúng vậy, đây là ở trường học, tao có thể làm gì mày?" Lộc Dư An rút cuốn sách trong tay Tiêu Vũ Tây, nhấn mạnh hai chữ trường học, ném cuốn sách lên bàn cậu ta.

Tiêu Vũ Tây nghe hiểu ý uy hϊếp trong đó, bất đắc dĩ ngậm miệng lại.

Người bên cạnh có quan hệ tốt với Tiêu Vũ Tây bắt đầu quái gở: "Ồ, đúng là không có mắt mà. Vũ Tây, ông đừng sợ nó, dù sao nó cũng sắp đến lớp 13 rồi, phách lối gì mà phách lối?"

"Tính tình Ninh Ninh hiền như vậy mà cũng bị nó bắt nạt, kẻ xấu ắt có ác báo." Người bên cạnh hùa theo.

"Thầy Hoàng đối xử với chúng ta tốt như thế, có vài người không biết tốt xấu, chuyển lớp cũng là đáng đời." Người nọ lại tràn đầy khinh thường nói với nữ sinh bên cạnh.

Nhưng nữ sinh đó lại cúi đầu từ đầu tới cuối không dám nhìn Lộc Dư An. Cô ấy nghe người chung quanh càng ngày càng quá đáng với Lộc Dư An. Lộc Dư An cô độc đứng đó trong đám người, cúi đầu, sống lưng thẳng tắp, cô ấy chỉ cảm thấy âm thanh ồn ào xung quanh tựa như những thanh kiếm vô tình, đâm vào trên lưng thiếu niên.

Cô ấy đột nhiên từ trên ghế đứng lên, sắc bén nói: "Im lặng--"

Âm thanh xung quanh lập tức dừng lại, ánh mắt mọi người đặt lên người cô ấy, nặng nề đến không thở nổi, lời nói đã đến bên môi nhưng không cách nào nói nên lời.

Chẳng lẽ muốn cô ấy nói, ngày đó sau núi là họ Hoàng cặn bã động tay động chân với cô ấy, thậm chí dùng danh sách học bổng uy hϊếp mình. Trong lúc cô ấy không biết làm sao thì được Lộc Dư An phát hiện, Lộc Dư An chắn ở phía trước cô ấy, bảo cô ấy về phòng học trước.

Sau đó cô ấy mới biết Lộc Dư An đánh tên cặn bã một trận, sau đó hai người đều giữ kín như bưng, không có liên lụy đến cô ấy. Thậm chí cũng không biết Lộc Dư An đã dùng cách nào mà bảo vệ danh sách học bổng của mình.

Nhưng ai sẽ tin đây, vẻ ngoài của cô ấy cũng không xinh, thậm chí có hơi mũm mỉm. Cô ấy biết lớp học rất nhiều nữ sinh xinh đẹp đều thầm thích tên cặn bã đó.

Ngay từ đầu tên cặn bã thường xuyên tìm cô nói chuyện, chính cô cũng được sủng mà lo sợ, hoàn toàn không phòng bị với tên cặn bã đó, cho nên cô mới đi cùng gã tới phía sau núi vắng vẻ.

Nhưng mà cô ấy không thể hại Lộc Dư An chuyển lớp được. Lớp 13 có đức hạnh* gì, cô ấy biết rất rõ. Cô ấy không thể vì mình mà hại Lộc Dư An. Ở trong lớp thiếu niên có thanh danh rất tệ, thế nhưng cô ấy vẫn luôn biết thiếu niên là người rất tốt. Cô ấy biết bạn học trực lớp lười biếng không lau bảng, thiếu niên sẽ yên lặng lau bảng sạch sẽ.

*Là một mẫu mực về ý nghĩ và hành động dựa trên các tiêu chuẩn đạo đức cao.

Cô ấy hít một hơi thật sâu, môi run rẩy muốn nói bí mật đáng xấu hổ ra, thế nhưng cô ấy thử mấy lần đều thất bại. Nhưng những ánh mắt tập trung trên người cô càng ngày càng nặng nề, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.

Ngay khi cô ấy gần như sắp nghẹt thở.

Lộc Dư An đột nhiên đá một tiếng "Rầm" vào bàn học của Tiêu Vũ Tây.