Chương 23: Chổ Dựa

Khi Thẩm Y Nhiên tỉnh lại vào ngày hôm sau, cơn sốt cuối cùng cũng đã giảm xuống, Hàn Tử Sâm liền nói: “May là đã hạ sốt rồi, nếu không hôm nay tôi phải cõng A Nhiên tỷ đi bệnh viện.”

“Tôi… tối qua tôi sốt sao?” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng.

“Ừm, sốt cao, sốt đến mức nói rất nhiều.”

Thẩm Y Nhiên giật mình: “Tôi… tôi đã nói cái gì?” - Cô không biết mình có nói cái gì không nên nói hay không.

“A Nhiên tỷ nói, sẽ ngoan ngoãn, muốn ở cùng tôi.” - Anh nói, trong mắt hiện lên một tia đùa giỡn hiếm thấy.

Mặt cô chợt đỏ bừng.

“Nhưng A Nhiên tỷ yên tâm, dù là không phải là bé ngoan, tôi vẫn sẽ ở bên cạnh A Nhiên tỷ mà.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói.

Thẩm Y Nhiên sắc mặt vẫn đỏ bừng nhưng có chút kinh ngạc nhìn Hàn Tử Sâm.

“Sao vậy?” - Anh hỏi.

“Tôi cảm giác cậu so với trước đây có chút khác biệt… ừm, còn biết nói đùa.” - Thẩm Y Nhiên suy nghĩ một chút liền nói.

Hàn Tư Sâm giật mình, dường như anh cũng nhận ra được sự thay đổi.

Nhưng sự thay đổi này chính là vì cô sao?

Anh yên lặng nhìn người trước mặt, rồi đột nhiên cúi xuống, môi anh gần như chạm vào môi cô.

“A~!” - Thẩm Y Nhiên kêu lên, vô thức muốn lùi lại, nhưng lại quên mất lúc nào khả năng di chuyển của mình bị hạn chế.

Một tay anh kịp thời ôm lấy eo cô, đồng thời kéo cô lại gần vòng tay anh.

Cô kinh ngạc nhìn gương mặt gần sát mình, đôi lông mày và hàng mi dài vô cùng đẹp đẽ, trên lông mi có bóng mờ nhạt, đồng tử đen láy phản chiếu khuôn mặt của cô.

“A Nhiên tỷ cảm thấy tôi trước đây hay bây giờ tốt hơn?” - Mãi cho đến khi giọng nói của anh đột nhiên vang lên bên tai, cô mới chợt tỉnh táo trở lại.

Bây giờ, khuôn mặt của họ rất gần nhau, chóp mũi như đã chạm vào nhau, nếu gần hơn nữa… môi sẽ chạm vào nhau.

Khoảng cách như vậy, đơn giản giống như là… hai người sắp hôn nhau vậy!

Đôi mắt Thẩm Y Nhiên mở to và cảm giác đầu mình như sắp hoảng loạn.

“A Nhiên tỷ.” - Giọng nói của anh lại một lần nữa vang lên.

“A, đương nhiên bây giờ… cậu tốt hơn và gần gũi hơn.” - Thẩm Y Nhiên nhanh chóng nói: “Ừm… A Tử, buông ra trước đi, chúng ta bây giờ là đã quá gần rồi.”

Cô gần như nghe thấy tiếng tim mình đập như điên.

“Gần một chút không tốt sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi ngược lại.

Thẩm Y Nhiên: “…”

Cô phải trả lời như thế nào đây? Ở gần như vậy, cô có cảm giác A Tử sắp hôn cô.

Trời ơi, cô đang nghĩ gì vậy, làm sao cô có thể nghĩ ra điều này?

“Gần quá khiến tôi có cảm giác kỳ lạ.” - Thẩm Y Nhiên nhỏ giọng.

“Được.” - Anh nói rồi buông tay ra, lùi lại một bước, thu dọn đồ đạc trên bàn.

Cô thở phào nhẹ nhõm và chạm vào má mình, nóng hổi.

“Đúng rồi, A Nhiên tỷ, vừa rồi chúng ta gần nhau như vậy, chị có muốn hôn tôi không?” - Câu hỏi đột ngột của anh làm cô choáng váng.

Đôi mắt màu đen láy của cô chớp chớp, cô cảm thấy làn da trên má dưới lòng bàn tay dường như càng nóng hơn.

“Câu hỏi này khó trả lời sao?” - Hàn Tử Sâm nhướng mày hỏi.

“Tôi…. Tôi đương nhiên là…”

“Nếu như là A Nhiên tỷ, tôi sẵn lòng.” - Hàn Tử Sâm ngắt lời cô nói tiếp: “Tôi không thích hôn người phụ nữ khác, nhưng mà nếu người đo là A Nhiên tỷ, tôi liền sẵn lòng.”

Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính hẹp chiếu vào phòng và chiếu lên người A Tử.

Ánh mắt của A Tử rất nghiêm túc, như thể cho cô biết lời nói kia là nghiêm túc chứ không phải là một câu nói đùa.

Trong nhất thời, nữa câu sau “tôi coi cậu là em trai của tôi” như nghẹn lại trong cổ họng, không thể thốt nên lời.

Buổi chiều, Thẩm Y Nhiên nằm ở nhà không có việc gì làm nên mở điện thoại lên xem tin tức, nhìn thấy tin tức của Tiêu Tư Di bị đưa đến bệnh viện. Nghe nói cô ta đắc tội với ai đó, một bàn chân đã bị gãy xương đang được cứu chữa nhưng e là sẽ để lại di chứng.

Vì vậy, có vẻ Tiêu Tư Di sẽ không thể tham gia vào tiệc đính hôn của anh trai Tiêu Tư Vũ của cô ta vào vào ngày sau đó.

Tin tức từ phóng viên còn phát ra, không tìm được người mà Tiêu Tư Di đắc tội, nhưng thái độ nhà họ Tiêu rất khác lạ, họ không báo cảnh sát và có vẻ cũng không truy cứu sự việc.

Vì vậy mọi người phỏng đoán rằng Tiêu Tư Di đã đắc tội với người có thế lực hơn Tiêu gia, nên nhà họ Tiêu buộc phải chịu thiệt mà câm miệng.

Thẩm Y Nhiên xem tin tức, vô thức ngẩng đầu nhìn về phía A Tử, lúc cô bị thương, A Tử có nói Tiêu Tư Di sẽ phải trả giá.

Không nghĩ là Tiêu Tư Di liền thật sự đã phải trả giá quá đắt.

Đây thật sự chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên sao?

“A Nhiên tỷ sao lại nhìn tôi như vậy?” - Hàn Tử Sâm đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Y Nhiên hỏi.

Cô lắc đầu, cô đang nghĩ cái gì vậy?

“Tiêu Tư Di bị thương phải nhập viện.” - Thẩm Y Nhiên nói cho A Tử nghe về tin tức.

“Tin này cũng không tệ.” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Tôi chỉ cảm thấy những gì cậu nói dường như rất có tác dụng.” - Thẩm Y Nhiên nói: “Giống như chuyện biển quảng cáo của Tiêu Tư Vũ, và bây giờ đến chuyện Tiêu Tư Di đã phải trả giá.”

Cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Cảm giác như những gì cậu nói đều sẽ thành hiện thực.”

E rằng chỉ có cô mới có thể hình dung anh như vậy, anh có chút dở khóc dở cười: “Vậy nếu tôi nói cái gì đều thành sự thật, A Nhiên tỷ có muốn điều gì không?”

“Tôi sao?” - Cô lắc đầu: “Tôi không có ước mơ nào muốn thực hiện cả.”

Bởi vì, cô biết mọi thứ đều nằm ngoài tầm với của cô.

“A Nhiên tỷ chẳng lẽ không muốn tìm một chỗ dựa sao?” - Hàn Tử Sâm nói: “Từ nay trở đi, không ai có thể ức hϊếp chị, chị muốn cái gì đều có thể dễ dàng có được.”

Cô khẽ cười một cái: “Bây giờ, tôi có thể lo được cơm ăn áo mặc là tốt lắm rồi, tôi không muốn tìm người dựa vào, hơn nữa tôi chỉ là một người quét rác ngoài đường, chỗ dựa kia vừa ý tôi ở điểm nào?”

“Nếu người đó thật sự muốn cho A Nhiên tỷ chỗ dựa thì sao?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

Cô khẽ cắn môi nói: “Dựa vào chính mình là tốt hơn dựa vào người khác. Chỉ có dựa vào chính mình mới không có thất vọng.”

Hy vọng càng lớn thì thất vọng càng lớn.

“Nhưng mà, tôi thật sự muốn làm chỗ dựa cho A Nhiên tỷ, làm sao bây giờ?” - Anh hơi nhướng mày đưa mắt nhìn cô.

“Nếu đó là A Tử…”- Thẩm Y Nhiên mỉm cười: “Vậy thì rất tốt, tôi sẽ đợi đến lúc A Tử làm chỗ dựa cho tôi.”

“Tại sao A Nhiên tỷ lại đồng ý?” - Hàn Tử Sâm hỏi.

“Bởi vì tôi tin A Tử sẽ không làm tôi thất vọng, bởi vì…” - Cô dừng lại: “A Tử sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi dù thế nào đi nữa, phải không?”

Anh nghe vậy, thấp giọng cười nói: “Đúng vậy, tôi nhất định sẽ không bao giờ buông A Nhiên tỷ ra.”

Buổi tối, Hàn Tử Sâm nhìn thấy Thẩm Y Nhiên ngủ ngon lành, anh bước ra khỏi căn nhà cho thuê và đi thẳng đến căn nhà cách nhà thuê của Thẩm Y Nhiên không xa.

Lúc này, Cao Trí đang ở bên trong căn nhà rộng rãi và sáng sủa, nghe tiếng gõ cửa lập tức mở cửa đón ông chủ của mình.

Cao Trí không ngờ rằng một người như ông chủ của mình lại vì muốn ở bên cạnh chăm sóc Thẩm Y Nhiên mà đi mua một căn nhà ở đây… chỉ để thuận tiện làm việc khi nào Thẩm Y Nhiên đi ngủ.

Cao Trí nhanh chóng báo lại nội dung ban ngày ở công ty, ai bảo lúc ban ngày, Hàn gia vội vàng chăm sóc Thẩm Y Nhiên.

Đang họp online, Hàn Tử Sâm thấy một cuộc điện thoại từ chiếc điện thoại rẻ tiền vang lên, các lãnh đạo tại Hàn thị nổi da gà khi nghe được giọng nói ôn nhu của Hàn gia khi trả lời điện thoại.

Sau đó Hàn Tử Sâm bấm nút ngắt giọng nên mọi người đều không nghe được nữa.

Tự hỏi là ai? Ai có thể khiến Hàn gia lạnh lùng trở nên ôn nhu như vậy.

Hàn Tử Sâm ngắt điện thoại, nhìn Cao Trí nói: “Cậu kết thúc phần còn lại của cuộc họp và gửi cho tôi biên bản cuộc họp vào sáng mai.”

“Hàn gia, ngài thì sao?”

“Y Nhiên đột nhiên tỉnh lại, hỏi tôi đi đâu, tôi bây giờ phải quay về.” - Hàn Tử Sâm nói.

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng, mọi người trong phòng họp đều ngơ ngác khi nhìn thấy boss rời đi.

Trong phòng thuê, Thẩm Y Nhiên nhìn Hàn Tử Sâm bước vào nhà, có chút bối rối hỏi: “Muộn như vậy rồi cậu đi đâu vậy? Lúc tỉnh lại không thấy A Tử, tôi đã rất lo lắng.”

“Tôi có chút không ngủ được nên ra ngoài đi dạo thôi.” - Hàn Tử Sâm nói, bế Thẩm Y Nhiên đã xuống giường đang ngồi ở ghế lên, đặt lên giường: “A Nhiên tỷ ngủ tiếp đi, tôi sẽ không rời đi nữa.”

“Lần sau cậu đi ra ngoài khi tôi ngủ quên hãy ghi lại cho tôi mảnh giấy nhé.”

“Được.” - Anh cúi đầu nở nụ cười: “Đúng rồi, A Nhiên tỷ, tối mai tôi có chút chuyện phải ra ngoài.”

“Cậu đi công việc à?” - Thẩm Y Nhiên hỏi.

“Ừm.” - Hàn Tử Sâm nhàn nhạt nói: “Nhưng cũng không quá quan trọng, không đi cũng không có vấn đề gì.”

“Không sao, cậu cứ đi công việc đi, tôi ở nhà một mình cũng không sao, hai ngày nay chân tôi cũng không đau nhiều lắm, có thể đi lại nhẹ nhàng được.” - Nói đến vết thương ở chân cũng không quá nghiêm trọng, A Tử cứ ôm tới ôm lui làm cho Thẩm Y Nhiên cứ ngỡ mình gần như tàn phế.

“Ừm, vậy tôi sẽ đi và về sớm.”

Ngày hôm sau, Hàn Tử Sâm chuẩn bị bữa tối cho Thẩm Y Nhiên xong liền đi ra ngoài, trước khi ra còn còn dặn cô đừng đợi anh về, buồn ngủ thì cứ ngủ sớm.

Sau khi ra khỏi nhà thuê, Hàn Tử Sâm đi đến căn nhà anh mua bên cạnh, lúc này Cao Trí đã chuẩn bị sẵn sàng trang phục đêm nay cho anh.

Hàn Tử Sâm mặc lên âu phục được may đo dành riêng cho anh, chải lại tóc mái dày, để lộ ra vầng trán cao đầy đặn, đường nét trên khuôn mặt lộ ra thu hút, đặt biệt là đôi mắt đào hoa lạnh lùng, đẹp đẽ đến cực hạn nhưng cũng là lạnh lẽo đến cực hạn.

Ánh mắt này chỉ có thể ôn nhu với một người duy nhất.

“Hàn gia, xe đã đợi ở bên ngoài.” - Cao Trí nói.

“Vậy đi thôi.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói, vốn dĩ anh không có hứng thú với tiệc đính hôn với hai nhà Tiêu -Hà tối nay, nhưng bây giờ có chút khác biệt.

Tiêu Tư Vũ, hắn từng là bạn trai cũ của Y Nhiên, cho dù trong lòng cô ấy đã không còn hắn nữa, hai người muốn tái hợp cũng là chuyện không thể. Nhưng mà… Hàn Tử Sâm không muốn có chút sơ hở nào.

Đến chứng kiến khả năng tái hợp của họ không còn một chút nào, tại sao lại không thú vị. Thẩm Y Nhiên ăn tối xong nằm ở nhà cũng không có việc gì làm, lại vẫn cầm điện thoại lên xem tin tức. Hôm nay trên internet lướt đến đâu đều đưa tin về lễ đính hôn của hai nhà Tiêu - Hà. Thẩm Y Nhiên nhìn bức ảnh trên tiêu đề, là ảnh đính hôn của bọn họ do Hà Dĩ Nguyệt công bố. Hà Dĩ Nguyệt mặc trên người chiếc váy cưới màu trắng, Tiêu Tư Vũ cũng mặc comple màu trắng đứng bên cạnh. Đối với người ngoài, bọn họ giống như một cặp đôi hoàn hảo. Phía dưới bình luận đều là chúc mừng và hâm mộ. Nghe nói, đêm nay Tiêu Tư Vũ đang bao trọn gói khách sạn sang trọng nhất Nam thành. Nghe nói, đêm nay Tiêu Tư Vũ đã đặt mua 99 ngàn đóa hoa hồng trắng, bởi vì Hà Dĩ Nguyệt thích hoa hồng trắng. Và Tiêu Tư Vũ từng nói rằng Hà Dĩ Nguyệt trong lòng anh giống như đóa hoa hồng trắng, thuần khiết và không tỳ vết. Nghe nói, Tiêu Tư Vũ đã tặng cho Hà Dĩ Nguyệt một căn biệt thự trị giá 100 tỷ khiến vô số nữ nhân phải ghen tỵ Nhưng lúc này, Thẩm Y Nhiên nghe thấy những thứ này, thật giống như thời gian trôi qua thật lâu. Cô và Tiêu Tư Vũ chia tay chỉ mới ba năm nhưng cô lại cảm giác giống như là chuyện của kiếp trước, A Tử từng hỏi cô có muốn tìm một chỗ dựa hay không? Lúc đầu, cô xem Tiêu Tư Vũ như chỗ dựa của mình, cô muốn tìm một người có thể dựa vào cả đời, muốn tìm một nơi giao phó cả đời để thực hiện hoài bão. Thế nhưng Tiêu Tư Vũ khiến cô hiểu rằng, những chỗ dựa không đáng tin cậy chút nào. Nhưng mà… A Tử nói sẽ là chỗ dựa cho cô. Nghĩ đến A Tử, trên mặt Thẩm Y Nhiên lại hiện ra một nụ cười, sau khi ra tù, điều cô cảm thấy may mắn nhất có lẽ là được gặp A Tử.