Chương 22: Đập Nát Chân Phải Đã Duỗi Ra

Buổi tối, Hàn Tử Sâm giật mình tỉnh lại khi nghe tiếng gào thét của Thẩm Y Nhiên, chỉ là cô cứ gào lên, không biết là đang muốn nói cái gì.

“A Nhiên tỷ.” - Anh gọi cô, giơ tay lên sờ trán cô, mới phát hiện trán cô đầy mồ hôi, nhiệt độ hơi nóng.

Hàn Tử Sâm nhanh chóng dùng khăn ấm lau trán cho Thẩm Y Nhiên, nhưng đôi mắt cô vẫn nhắm chặt và lẩm bẩm điều gì đó.

Dù anh có gọi thế nào, mắt cô vẫn nhắm chặt không thể mở ra.

Đôi môi mỏng của anh mím chặt, cảm giác lo lắng ngập tràn trong cơ thể, trong nhất thời anh không biết phải làm gì để cô thấy thoải mái hơn.

Đây là lần đầu tiên anh vì một cô gái mà lo lắng như vậy.

Hàn Tử Sâm gọi điện cho Cao Trí lúc 2h sáng: “Gọi bác sĩ đến căn nhà thuê ngay lập tức, Y Nhiên đang sốt.” - Giọng nói Hàn Tử Sâm đầy sự lo lắng.

“Ngay bây giờ?” - Cao Trí kinh ngạc.

“Đúng vậy, ngay bây giờ.” - Hàn Tử Sâm khẳng định.

Cao Trí còn thể nói cái gì nữa, nữa đêm rời khỏi chiếc giường ấm áp, liên lạc với bác sĩ và đưa họ đến căn nhà thuê.

Đi đến căn nhà thuê, Cao Trí cẩn thận gõ cửa, dù sao Thẩm Y Nhiên vẫn chưa phát hiện thân phận của ông chủ.

Cửa nhanh chóng được mở ra, Cao Trí nhìn thấy Thẩm Y Nhiên nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền lại.

“Mau xem cô ấy thế nào, vừa rồi tôi gọi cô ấy rất nhiều lần nhưng cô ấy không tỉnh được.” - Hàn Tử Sâm nói.

Cao Trí cảm thấy ông chủ của mình đã mất đi sự bình tĩnh thường ngày vào lúc này. TruyenHD

Bác sĩ nhanh chóng đi đến kiểm tra cho Thẩm Y Nhiên, được biết Thẩm Y Nhiên hôm qua bị ngã cầu thang liền nói: “Không có vấn đề gì lớn, chỉ là hôm nay cô ấy bị thương nên sốt do viêm nhiễm, để tôi lấy cho cô ấy chút thuốc hạ sốt, nếu ngày mai vẫn chưa hạ sốt thì hãy đến bệnh viện kiểm tra thêm.”

“Được, tôi hiểu rồi.” - Hàn Tử Sâm nói.

Bác sĩ cho thuốc hạ sốt xong, Cao Trí cũng đưa bác sĩ quay về, Hàn Tử Sâm đi rót một ly nước ấm, chuẩn bị cho Thẩm Y Nhiên uống thuốc.

Cao Trí trên đường về luôn suy nghĩ, Hàn gia thật sự không yêu Thẩm Y Nhiên sao? Hay thật sự là… yêu mà không biết?

Hàn Tử Sâm nhìn Thẩm Y Nhiên vẫn đang ngủ say, đưa thuốc trong tay cho dôi môi hơi khô khốc của cô: “Ngoan, uống thuốc đi.”

Nhưng đôi môi cô mím chặt lại không cho viên thuốc đi vào chứ đừng nói đến việc nuốt nó.

Hàn Tử Sâm thấy vậy, cho viên thuốc vào miệng mình hòa với nước, cúi đầu chạm vào môi Thẩm Y Nhiên.

Môi anh áp vào môi cô, đầu lưỡi liếʍ lấy môi cô, đưa thuốc vào miệng cô, thực ra không phải là không còn cách nào khác nhưng Hàn Tử Sâm vẫn một mực dùng cách này để đút thuốc cho Thẩm Y Nhiên.

Dù thuốc đã vào miệng cô nhưng anh vẫn dính chặt vào môi cô. Nó giống như một loại tham luyến, giống như một cơn nghiện, càng chạm vào càng muốn nhiều hơn, cho đến khi… buông không được… không thể buông được…

“Y Nhiên…” - Anh thì thầm gọi tên cô.

Đột nhiên, như cảm nhận được điều gì đó, Thẩm Y Nhiên từ từ mở mắt, dôi mắt mờ mịt rơi vào gương mặt Hàn Tử Sâm.

Hàn Tử Sâm giật mình, trong lòng có chút khẩn trương.

Thẩm Y Nhiên hé miệng cười ngốc nghếch với anh: “Mẹ, con sẽ ngoan ngoãn, con muốn mẹ ngủ với con.”

Hàn Tử Sâm: “…”

Anh không khỏi bật cười, cô hiện tại sốt đến mê man còn nhầm tưởng anh là mẹ cô.

Tuy nhiên, nụ cười của cô rất ngây ngô lại khiến người ta bất giác đau lòng. Anh biết mẹ cô mất sớm, đối với cô, mẹ là hơi ấm cuối cùng cô có được trong ngôi nhà đó.

Hàn Tử Sâm vô thức nhếch khóe môi, một người cha chết trẻ, một người mẹ mất sớm, nói đến thì bọn họ khá giống nhau.

“Được.” - Hàn Tử Sâm không nhịn được trả lời cô, nắm lấy tay cô, kéo tay cô áp vào má mình, má anh nhẹ nhàng xoa xoa lòng bàn tay cô, nhẹ nhàng nói: “Đi ngủ đi, tôi ở cùng em.”

Sau đó cô lại nhắm mắt lại ngủ, nhưng lần này Thẩm Y Nhiên ngủ rất yên bình, có cảm giác vô cùng thoải mái.

Hàn Tử Sâm chỉ im lặng nhìn người đang ngủ, môi anh gần như tham lam hôn vào lòng bàn tay cô.

“Y Nhiên…” - Hai chữ này nhẹ nhàng phát ra từ cổ họng anh…

Dường như suy nghĩ của anh về cô ngày càng mạnh mẽ hơn.

Ở chung càng lâu, anh càng muốn cô nhiều hơn. “Ba, mẹ.” - Ngày hôm sau, Tiêu Tư Di vội vàng phàn nàn với ba mẹ: “Anh hai thặt sự hôm qua đã đánh con vì Thẩm Y Nhiên, nhất là khi ở đó còn có chị Dĩ Nguyệt, ba mẹ không biết sắc mặt chị Dĩ Nguyệt xấu đến mức nào đâu.” Trong phòng khách nhà họ Tiêu, sắc mặt Tiêu Tư Vũ u ám, hắn không để ý lời phàn nàn của em gái mình, tất cả những gì hắn có thể nghĩ chính là Hàn Tử Sâm nếu lần này Thẩm Y Nhiên bị thường thì hắn sẽ làm gì. “Hôm qua hai đứa gặp Thẩm Y Nhiên sao?” - Tiêu lão gia hỏi. “Cũng không phải.” - Tiêu Tư Di tức giận nói: “Thạt ra là một kẻ quét rác đến trung tâm thương mại và vào một cửa hàng đồ hiệu nổi tiếng. Ba mẹ, hai người không biết đâu hôm qua anh hai con đã viết một tấm sé 900 triệu đưa cho Thẩm Y Nhiên.” Cha me Tiêu gia nghe xong liền nhíu mày, số tiền này đối với Tiêu gia thì không lớn nhưng với một người bình thường thì là một số tiền lớn. “Tư Vũ, con đây là…” - Tiêu phu nhân ngạc nhiên nhìn con trai mình. “Mẹ nên hỏi Tư Di xem con bé đã làm được việc tốt gì.” - Tiêu Tư Vũ tức giận nói: “Con bé nói Thẩm Y Nhiên có thể chọn một bộ quần áo tỏng cửa hàng và nó sẽ trả tiền, và Thẩm Y Nhiên chọn một bộ váy hơn 900 triệu. Con chỉ đang dọn dẹp mớ hổn độn của Tiêu Tư Di mà thôi.” “Cô ta chọn anh liền đưa sao?” - Tiêu Tư Di tức giận nói: “Anh hai, sao anh không nói thăng ra chính là còn tình cảm với Thẩm Y Nhiên.” “Tôi đây là đang cứu mạng của cô đó.” - Tiêu Tư Vũ thật sự muốn tát em gái mình một cái nữa. Tieu Tư Di căm hận nói: “Thẩm Y Nhiên có thể làm gì được em, lời anh nói thật buồn cười.” “Đúng vậy, Tư Vũ, con thật quá đáng, sao có thể đánh em gái mình vì Thẩm Y Nhiên. Cô ta đúng là sao chổi, nếu không có cô ta gia đình chúng ta đã không phải dè dặt với Hàn gia, cũng không cần để ý đắc tội với Hàn gia.” - Tiêu phi nhân nói đỡ giúp con gái. “Mẹ ơi, chuyện không như mẹ nghĩ đâu…” “Vậy còn có thể là như thế nào?” - Tiêu phu nhân phản bác: “Thẩm Y Nhiên đó đúng là không hết hy vọng, con đã gần đính hôn rồi cô mà cô ta còn muốn bám theo không biết xẩu hổ, 900 triệu này cô ta cũng không ngại cầm.” - Nghĩ tới số tiền mang đi cho một người như vậy Tiêu phu nhân không khỏi tức giận. Tiêu Tư Vũ đột nhiên đứng dậy: “Mẹ, sao mẹ không hỏi Tiêu Tư Di đã làm gì, nó đã vấp chân Thẩm Y Nhiên khiến cô ấy ngã lăn xuống thang cuốn.” “Vậy thì sao?” - Tiêu phu nhân thản nhiên nói: “Cùng lắm là bị thương nhẹ, bao nhiêu tiền thuốc men, Tiêu gia chúng ta sẽ bồi thường, vì chuyện này mà con lại đánh em gái con sao?” Tiêu Tư Vũ hít một hơi thật sâu, hắn không thể nói ra người phía sau Thẩm Y Nhiên là Hàn Tử Sâm được: “Tóm lại, thời gian này ba mẹ hai người hãy để mắt tới Tư Di, đừng để con bé ra ngoài gây chuyện nữa.” Đúng lúc này, điện thoại di động của Tiêu lão gia vang lên, ông ta nghe máy xong sắc mặt trở nên tái nhợt. “Ba, chuyện gì vậy?” - Tiêu Tư Vũ vội vàng hỏi. “Khoản vay của chúng ta, ngân hàng đột nhiên không cho vay.” - Giọng nói của Tiêu lão gia mang theo sự run rẩy. “Tại sao lại như vậy, rõ ràng hôm trước còn nói không có vấn đề gì sao? Lão gia, ông gọi cho giám đốc Trần xem.” - Tiêu phu nhân lo lắng. “Không cần, là giám đốc Trần vừa gọi đến cho tôi.” - Tiêu lão gia nói. So với sự bất ngờ của cả Tiêu gia thì Tiêu Tư Vũ lại tỏ ra chính là trong dự kiến. Đây là thủ đoạn của Hàn Tử Sâm, ai động đến người của Hàn Tử Da^ʍ sẽ không dễ dàng với anh ta. Đây chỉ là bước đầu tiên của Hàn Tử Sâm mà thôi, ngăn chặn nguồn vốn vay từ ngân hàng sẽ khiến tài chính của Tiêu thị thắt chặt thậm chí là thiếu vốn, không đủ vốn sản xuất, nếu đặt đến trình độ đó thì Tiêu thị nguy rồi. Bây giờ, khả năng duy nhất để cứu Tiêu thị chính là để Hàn Tử Sâm bớt giận. Tiêu Tư Vũ muốn hẹn gặp Hàn Tử Sâm thế nhưng căn bản không hẹn được, thế là hắn phải đỗ xe ngay đầu hẻm nhà thuê của Thẩm Y Nhiên để đợi người. Khi hắn nhìn thấy một chiếc Bentley đậu ở cách con hẻm không xa, một bóng người bước xuống xe hắn vội vàng xuống xe đi tới phía trước. “Hàn tổng, những chuyện xảy ra là do em gái tôi không hiểu chuyện, xin ngài giơ cao đánh khẽ, buông tha cho Tiêu thị.” - Tiêu Tư Vũ cúi đầu nói. “Buông tha Tiêu thị?” - Hàn Tử Sâm hừ lạnh. “Ngài có điều kiện gì, cứ thoải mái đưa ra, nếu có thể làm được tôi nhất định sẽ làm theo.” Đôi mắt đào hoa tuyệt đẹp lạnh lùng nhìn chằm chằm người trước mặt, lúc này Tiêu Tư Vũ cảm thấy máu trong người đông lại, ánh mắt của Hàn Tử Sâm khiến hắn có cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm, thậm chí không dám thở mạnh. “Nói đến, tôi thật sự nợ cậu một ân tình.” - Hàn Tử Sâm đột nhiên nói. “Ân tình?” - Tiêu Tư Vũ ngây cả người, vậy mà không biết bản thân mình lúc nào có ân tình với ông vua này. “Được rồi, lần này tôi có thể buông tha cho Tiêu gia các người, chỉ cần Tiêu Tư Di không thể tham gia tiệc đính hôn của cậu.” - Hàn Tử Sâm thản nhiên nói. Tiêu Tư Vũ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần là em gái không tham gia bữa tiệc đính hôn, tuy rằng sẽ có chút xấu hổ nhưng hắn sẽ viện cớ gì đó, cái giá thật sự rất nhỏ. “Cảm ơn Hàn gia.” Tiêu Tư Vũ nhanh chóng nói. “Đừng cảm ơn tôi, tôi mới là người phải cảm ơn cậu.” - Hàn Tử Sâm đặt tay lên vai Tiêu Tư Vũ, chậm rãi nghiêng người tới, ghé vào tai Tiêu Tư Vũ, dùng giọng nói chỉ có hai người có thể nghe được thì thầm: “Cảm ơn cậu đã chia tay Y Nhiên dứt khoát như vậy. Nếu cậu không một mực dứt khoát như vậy, có lẽ bây giờ tôi đã gặp rắc rối lớn hơn rất nhiều.” Hàn Tử Sâm nói lời này một cách bình thản, giống như một cuộc trò chuyện bình thường giữ những người bạn để nói lời cảm ơn. Nhưng Tiêu Tư Vũ nghe xong lại toát mồ hôi lạnh, nếu hắn và Thẩm Y Nhiên không chia tay, liệu hắn bây giờ có phải là mục tiêu của Hàn Tử Sâm hay không? Chẳng lẽ đây là ân tình mà Hàn Tử Sâm khi nay nhắc tới? Khi Hàn Tử Sâm bước vào con hẻm, Tiêu Tư Vũ vẫn đứng đó, cảm thấy toàn thân cứng đờ. Ngay lúc này, bên kia Tiêu Tư Di đang vui chơi trong một câu lạc bộ cao cấp, đợi bạn bè đến giải sầu vì bị anh hai trách cứ vì việc ngân hàng không cho vay, quy tội lỗi lên đầu cô ta vì đã đắc tội với người khác. Mà cô ta đắc tội với ai, chỉ là Thẩm Y Nhiên mà thôi. Tiêu Tư Di đang suy nghĩ, thì cảnh cửa phong bị đẩy ra, nhưng những người bước vào không phải là bạn cô ta đang đợi mà là một số người đàn ông xa lạ. “Các người… là ai?” - Tiêu Tư Di kinh hãi nói. Đối phương đi tới, thản nhiên nói với Tiêu Tư Di: “Cô Tiêu, xin lỗi, cô có thể xác nhận người trong video có phải là cô hay không?” Đúng như đối phương nói, trong điện thoại anh ta có quay video cảnh Tiêu Tư Di duỗi chân khiến Thẩm Y Nhiên vấp ngã. Tiêu Tư Di giật mình, không phải cô ta bỏ tiền để người ta xóa hết video rồi hay sao, tại sao bọn người này lại có nó. “Các người… các người muốn gì? Muốn dùng đoạn video này tống tiền tôi sao? Tôi cho các người biết, tôi là Tiêu tiểu thư, các người dám tống tiền tôi, Tiêu gia sẽ không bỏ qua cho các người, tốt nhất mang cái video kia xóa…” Còn chưa nói xong lời uy hϊếp, người kia đã ngắt lời: “Nếu đúng là Tiêu tiểu thư rồi thì tốt.” Nói xong, người đàn ông quay lại nói với những người phía sau: “Vậy thì đập nát chân phải của cô ta đi, đó là cái chân đã duỗi ra.” Cái gì… ý bọn họ là gì? Tiêu Tư Di kinh hãi, những người này không phải đến tống tiền sao? Sau một lát, trong phòng VIP của hộp đêm vang lên một tiếng kêu thống khổ.