" Mạn Yên, em ăn nhiều vào, nhìn em có vẻ hơi gầy hơn trước rất nhiều". Cao Chí Minh gấp thức ăn đặt vào chén cô vừa nói.
Cao Chí Minh chính là người năm xưa hợp tác với mẹ kế của anh để chia cắt anh và cô.
Nhưng sau khi sự việc xảy ra, nhìn cô đau khổ khiến Cao Chí Minh cảm thấy hối hận, lúc đó chỉ muốn trả thù anh, nên Cao Chí Minh mới đồng ý hợp tác cùng bà ta.
Cao Chí Minh hối hận, quyết tâm bám theo cô để chuộc lại mỗi lỗi lầm, lấy tư cách người bạn chăm sóc cô để bù đắp lại lỗi lầm của bản thân đã gây ra.
Lúc đầu Cố Mạn Yên thực sự tức giận, hận không thể một dao đâm chết Cao Chí Minh, nhưng nhìn thấy hắn kiên trì, còn chân thành muốn chuộc lại lỗi lầm như vậy, khiến cô cũng dần siêu lòng tha thứ cho hắn.
Còn bạn thân của cô, Tần Tuyết Phi, chính là cô hận một, cô ấy hận mười, nếu như không có cô bên cạnh ngăn cản, chỉ sợ Cao Chí Minh, một thân nằm trong bệnh viện chữa trị lâu rồi.
" Mạn Yên cậu thực sự hơi ốm so với trước kia". Tần Tuyết Phi cũng cầm đũa gắp thức ăn để vào chén của cô, mắt cũng không quên liếc nhìn hắn.
Tuy nói là tha thứ, nhưng thái độ Tần Tuyết Phi dành cho hắn vẫn không thay đổi, vẫn một mặt muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
" Hai người cũng ăn đi, đừng chỉ lo gắp cho mình". Cô đưa mắt nhìn hai người trước mặt, không khỏi buồn cười, cô thật trông chờ cái ngày hai người này sẽ yêu nhau.
" Haizzz, Mạn Yên, cậu xem cậu kìa, cả thân gày gò, thật khiến người ta chán chê". Tần Tuyết Phi là vậy, mở miệng ra luôn chê cô gày gò, nhưng cô cũng không đến nổi ốm trơ xương.
" Được được, mình sẽ ăn thật nhiều".
" Mạn Yên, nghe nói hôm nay em xin được việc làm, là nơi nào vậy".
" Mạn Yên, cậu thật xấu, tại sao không chịu vào công ty nhà mình, cậu cũng có thể vào công ty nhà anh ta, sao nhất định phải ra bên ngoài chứ, nói mình nghe, là nơi nào". Tần Tuyết Phi không vui nhìn cô, cô hiền lành như vậy, ra ngoài chỉ sợ bị người khác ức hϊếp.
" Tuyết Phi cậu không cần lo cho mình, nếu bên ngoài thực sự có người ức hϊếp mình, mình sẽ đến tìm cậu cùng Chí Minh, có được không, còn nữa mình là được nhận vào C.A làm việc, hai người thấy tôi có giỏi không.". Hai người trước mặt thực xem cô là đứa trẻ sao, một mực muốn đem cô nhốt vào l*иg.
C.A là tập đoàn lớn, để được nhận vào làm, cô thật đúng may mắn,có thể người xét tuyển cô hôm đó có chuyện vui cũng hay.
" Cậu nói thì nhớ đó". Tuy là chấp nhận thoã thuận, nhưng Tần Tuyết Phi thừa hiểu, dù có người khác thực sự ức hϊếp, cô cũng nhất định một mình cam chịu.
~~~~~~~~~*~~~~~~~~~~
" Xin chào, tôi tên Cố Mạn Yên, là nhân viên mới đến". Cô cười tươi nhìn cô lễ tân trước mặt.
" À, để tôi cho người dẫn cô đến chỗ làm việc". Cô lễ tân vui vẻ đáp trả.
Cô được đưa đi tham quan một vòng công ty, rồi mới trở về nơi làm việc của mình.
" Đây là nơi làm việc của cô, mọi người, đây là Cố Mạn Yên, là nhân viên mới của tập đoàn chúng ta, trưởng phòng Lưu giao lại cho cô". Sau khi dẫn cô đến nơi làm việc, giới thiệu một hơi liền xoay người rời đi.
" Xin chào mọi người, tôi tên Cố Mạn Yên, mong mọi người giúp đỡ".
" Chúng tôi gọi cô là Mạn Yên được không". Một nhân viên lên tiếng hỏi cô.
" được, tôi rất vui". Cô nở nụ cười đáp trả.
" Mạn Yên, đây là chỗ làm việc của cô, có gì không hiểu có thể hỏi mọi người ở đây". Trưởng phòng Lưu lên tiếng. Ở đây ai cũng thân thiện, còn có
sẵn sàng giúp đỡ nhau, đó là lí do tại sao, phòng thiết kế lại làm việc hiệu quả cao như vậy.
" Vâng". Cố Mạn Yên đưa mắt cảm động nhìn mọi người, cô đúng là may mắn.
Do cô là nhân viên mới, nên công việc được giao cũng không nhiều, cô làm một lát liền xong hết, nên đứng dậy ra ngoài mua nước uống để chiêu đãi mọi người.
" Mạn Yên, cô thật chu đáo".
" Là việc nên làm, dù gì sau này tôi cũng cần mọi người giúp đỡ, nên càng nên". Cô vui vẻ nói chuyện, mọi người cũng rất thích cô, nên ngày đầu tiên của cô xem như êm đẹp.
Cứ như vậy một ngày làm việc của cô trôi qua yên bình như vậy.
~~~~~~~*~~~~~~~~