Chương 1

Mặt trời đã bắt đầu lặn xuống, ánh chiều ngày càng tối dần. Các học sinh của trường học Sơ Trung 1 đã sớm ra về gần hết, chỉ còn lại một bóng nhỏ nam sinh tướng người nhỏ nhắn như thỏ con ngồi một mình trước cửa sổ đang chăm chú nhìn vào sách Lịch sử để xem lại nội dung bài học hôm nay, đó là một thiếu niên rất xinh đẹp, gương mặt thanh tú, cặp mắt lại càng diễm lệ, nhìn dọc xuống chiếc mũi thẳng tấp chính là đôi môi hoa đào câu hồn, làn da thì trắng nỏn, sờ vào sẽ cảm nhận được sự mịn màng, so với nữ sinh trong trường còn trắng mịn hơn. Nhìn như một bức tranh thật hoàn mỹ không có một tia tì vết.

Thiếu niên với bóng lưng mảnh khảnh dưới trời chiều lộ ra vẻ cô tịch làm cho lòng người sinh nhiều thương tiếc. Ngoài cửa sổ lại đột nhiên có một trận gió nhẹ thổi qua, tiểu thiếu niên lập tức lạnh run người, mặc dù đã vào xuân, nhưng bắt đầu về tối gió vẫn còn rất lạnh. Hướng mắt nhìn về phía đồng hồ treo phía trên bảng đen, kim giờ đã điểm 7h. Đôi mày xinh đẹp khẽ nhíu lại, cặp mắt hoa đào trên khuôn mặt nhỏ nhắn thoáng vẻ u buồn nhàn nhạt. Đã trễ như thế nhưng cậu vẫn không muốn quay về. Cậu không muốn trở về căn nhà kia!

“Vũ Thanh, cậu vẫn chưa về à? Sao lúc nào cũng chậm chạp vậy, sao không mau về đi?” Đột nhiên, trong phòng học vang lên tiếng nữ sinh, thiếu niên quay đầu nhìn lại chỉ thấy trước cửa phòng học có một nữ sinh với nét đẹp tỏa sáng, cao lớn đang bước vào phòng học, đi tới bên cạnh cậu, tò mò hỏi. Đó chính là Trịnh Hiểu Đồng lớp trưởng của lớp cậu, vì phụ trách nhiều nhiệm vụ nên thường xuyên về trễ.

Vũ Thanh không nói gì, cúi đầu chỉ chỉ quyển sách trên bàn, ý nói cậu muốn ở lại học bài. Vũ Thanh vô cùng hướng nội, rất ít khi mở miệng nói chuyện.

“Về nhà học tiếp. Cũng đã trễ rồi, nếu về trễ người nhà cậu sẽ lo lắng đó!” Chung lớp với cậu ba năm, Trịnh Hiểu Đồng sớm đã rõ tính cách của Vũ Thanh nên ra sức khuyên nhủ. Xinh xắn, yếu đuối giống như tiểu nữ sinh, Vũ Thanh luôn làm Trịnh Hiểu Đồng dấy lên ý muốn bảo hộ cậu, không nhịn được muốn quan tâm cậu nhiều hơn nữa, dù sao cô cũng là 1 Alpha nữ ưu tú.

Vũ Thanh vừa định lắc đầu cự tuyệt, Trịnh Hiểu Đồng đã lấy sách của cậu bỏ vào cặp, có ý muốn kéo cậu ra khỏi phòng học.

“Buông!” Một giọng nói trong suốt dễ nghe vang lên. Vũ Thanh kinh hoảng hất tay Trịnh Hiểu Đồng ra. Cậu vô cùng chán ghét bị đυ.ng chạm. Giọng nói của Vũ Thanh phi thường dễ nghe, có thể là do thời kì dậy thì tới chậm. Cậu không giống như những nam sinh cùng lứa khác đã bắt đầu vỡ tiếng, giọng nói của cậu trong trẻo, dịu dàng giống như nữ sinh.

“Cậu cuối cùng cũng mở miệng ra nói chuyện với tớ!” Trịnh Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn cậu, sau đó vui mừng cười nói. Cô và Vũ Thanh cùng lớp gần 3 năm rồi, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng ra nói chuyện với cô

“Tớ về nhà trước!” trong mắt Vũ Thanh hiện lên tia bối rối và hối hận, đoạt lấy quyển sách trong tay Trịnh Hiểu Đồng, thấp giọng nói xong lập tức vội vàng rời đi, sợ Trịnh Hiểu Đồng dây dưa với cậu.

“Trốn thật nhanh!” cô bất đắc dĩ thở dài nhìn cậu mắt điếc tai ngơ chạy nhanh ra khỏi phòng học

Vũ Thanh chạy rất xa, quay đầu nhìn lại phát hiện Trịnh Hiểu Đồng không có đuổi theo mới thở phào nhẹ nhỏm dừng chạy mà đi từ từ. Giơ tay lên nhìn chỗ lúc nãy mới vừa bị Trịnh Hiểu Đồng kéo qua, lông mày xinh đẹp khẽ chau lên. Thầm nghĩ vừa rồi mình phản ứng như thế có quá mức lắm hay không, nhưng quả thật cậu rất chán ghét bị người khác đυ.ng vào, nhất là nữ nhân, sẽ làm cậu…

Vũ Thanh như nhớ đến chuyện gì không vui, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, cơn gió lạnh thổi qua gáy tai, cậu ngẩng đầu lên nhìn trời đã chìm ngập trong màn đêm, mặt trăng cũng đã lên cao, thật là đã muộn rồi! Vũ Thanh âm thầm thở dài một tiếng, cậu thật không muốn về nhà. Nhưng không về nhà thì cậu cũng không có chỗ nào để đi. Trời sanh tính hướng nội, ngay cả một người bạn hay nhà họ hàng thân thích cũng không có mà tới.

Đi cả buổi, không đường nào cậu có thể đi, cũng chỉ biết lựa chọn đường về nhà. Mặc dù rất chán ghét căn nhà kia, nhưng ngoại trừ nơi đó ra thì cậu đâu còn chỗ nào để về! Chưa kể bụng cậu cũng đã đói cồn cào. Rốt cuộc chỉ có thể về nhà!

Vũ Thanh đi thẳng về phía trước, rất nhanh liền đi tới khu căn hộ cao cấp. Nơi này đều là nhân vật nổi tiếng có tiền, có thế ở. Giá mỗi căn nhà ở đây có thể hù chết người.

Vũ Thanh tiến về một căn biệt thự cao cấp xây dựng theo phong cách Châu Âu, bất đắc dĩ thở dài một tiếng. Đôi mắt xinh đẹp tràn ngập vẻ bất đắc dĩ, đứng trước cửa hơn mười giây mới đưa tay nhấn chuông cửa, lập tức đã có người tới mở cửa.

“Tiểu Thanh, con rốt cuộc cũng đã về! Chờ nãy giờ không thấy con về, baba lo gần chết!” Mở cửa là một nam nhân ước chừng hơn ba mươi tuổi. Vị này có nét mặt tương tự Vũ Thanh, khí chất điềm đạm tao nhã.

“Trường học có chút việc, cho nên… con xin lỗi!” Vũ Thanh cúi đầu nhỏ giọng nói. Nói dối phụ thân mình thương yêu nhất, trong lòng cậu rất áy náy, nhưng cậu lại không thể nói thật.

“Không sao! Lần sau nhớ gọi điện thoại về nhà thông báo trước là được, nhanh vào nhà ăn cơm! Baba và Dì vẫn đang đợi con!” Vũ Tri ôn nhu mỉm cười nói, đưa tay kéo cậu vào nhà.

Vũ Tri không có chú ý tới con mình khi nghe thấy chữ “Dì”, thân thể khẽ run lên. Con ngươi đen toát lên vẻ sợ hãi, đồng tử co rút lại.

“Vũ Tri, là Tiểu Thanh?” Nghe được hai ba con Vũ Thanh nói chuyện, một người phụ nữ xinh đẹp, cao quý, vô cùng mị lực thành thục rất nhanh từ trong phòng khách đi ra. Tuổi của cô nếu so với Vũ Tri thì có nhỏ hơn một chút, nhưng đã ba mươi tuổi.

“Đúng, là Tiểu Thanh về!” Vũ Tri nhìn thấy cô giống như thiếu niên gặp bạn gái, trên mặt lập tức nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt đẹp dịu dàng trần ngập hạnh phúc.

“Tiểu Thanh, sao bây giờ con mới về?” Cô nhìn thấy Vũ Thanh, lập tức quan tâm hỏi.

Nhìn thấy cô, Vũ Thanh càng sợ hãi hơn, hai tay run lên. Giống như người phụ nữ trước mặt là một dã thú hung hãn, ngay lập tức sẽ nhào lên xé nát cậu.

“TiểuThanh, sắc mặt con thật khó coi. Có chỗ nào không khỏe sao? Có phải bị sốt rồi không?” Cô lo lắng muốn vươn tay đến sờ lên trán cậu, nhưng vừa đυ.ng phải Vũ Thanh, đã bị cậu chán ghét đẩy ra. Vũ Thanh lùi về sau một bước, trên khuôn mặt tinh xảo, khả ái tràn ngập vẻ đề phòng. Ánh mắt mê người trừng thẳng cô

“Tiểu Thanh!” Vũ Tri kinh ngạc kêu lên, nét mặt khó xử.

“Con về phòng trước đây!” Vũ Thanh nhỏ giọng nói với ba, nhưng ngay sau liền chạy đi.

“Tiểu Thanh! Con ăn cơm chưa?” Vũ Tri khẽ chau mày, ánh mắt thoáng vẻ nghi ngờ.

“Trước khi về nhà con đã ăn bên ngoài với bạn rồi!” Vũ Thanh xách cặp chạy lên lầu trốn vào phòng mình. Lúc đi, cậu vẫn cúi đầu không dám nhìn người phụ nữ đó một cái.

Nhìn theo bóng lưng con mình, Vũ Tri có chút bối rối, khó hiểu, đứa nhỏ này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dạo này càng lúc càng kỳ quái! Mặc dù bởi vì nguyên nhân kia, đứa bé này từ nhỏ tính cách đã quái gở, nhưng cậu chưa bao giờ giống như lúc này! Hazz, cậu nhất định là vẫn chưa tiếp nhận chuyện mình tái hôn.

Ba tháng trước, anh đến tập đoàn Thiệu thị làm hồ sơ xin việc, vô tình đυ.ng phải Thiệu Mặc. Thiệu Mặc vừa thấy anh liền nhất kiến chung tình, ra sức theo đuổi. Hoàn toàn không ngần ngại mình lớn hơn cô những tám tuổi, thậm chí đã ly dị còn có một đứa con hơn mười tuổi. Đối mặt với sức tấn công dữ dội cùng gia thế hiển hách của Thiệu Mặc, bọn họ mới quen biết được một tháng liền lập tức đi tới kết hôn. Sau ngày cưới, cô đối với hai cha con anh vô cùng tốt. Nhất là đối với Tiểu Thanh hoàn toàn giống như con đẻ của mình, tha thứ bao dung hết thảy, bao gồm cả bí mật kia. Có thể gả cho Thiệu Mặc, anh là người đàn ông hạnh phúc nhất cõi đời này….

“Chị Mặc, thật xin lỗi!” Vũ Tri ngẩng đầu nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, vẻ mặt áy náy dịu dàng nói xin lỗi. Anh hoàn toàn không có chú ý tới sau khi nhi tử đi, ánh mắt cô trở nên phức tạp kỳ quái, bí hiểm.

“Sao phải nói xin lỗi? Tiểu Thanh còn nhỏ, nhất thời không thể tiếp nhận người mẹ mới như chị. Đây là chuyện rất bình thường! Thân thể nó đặc biệt, chúng ta phải chiếu cố nó nhiều hơn. Chị tin tưởng rằng chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, nó nhất định sẽ tiếp nhận chị thôi. Chúng ta sẽ giống như một gia đình thực thụ!” Cô thu hồi tầm mắt thâm thúy hiện lên một tia quỷ dị tà quang, đổi lại thành nụ cười ôn nhu an ủi, cúi đầu nhìn "kiều thê" mới cùng mình kết hôn không lâu, khóe môi cong lên nụ cười mê hoặc

“Chị Mặc, cám ơn chị!” Vũ Tri vô cùng cảm động, hạnh phúc ôm cô, thầm nghĩ bản thân đã may mắn đến thế nào mới có thể lấy được người "chồng" hoàn hảo như Thiệu Mặc

“Vợ chồng với nhau còn nói cái gì ơn với nghĩa! Nhưng nếu em muốn cảm ơn chị, thì….” Nét mặt xinh đẹp của Thiệu Mặc lộ ra nụ cười tà, câu hồn nhϊếp phách. Cúi đầu khẽ nói vào tai Vũ Tri

“Chị thật là hư!” Vũ Tri nghe xong lập tức xấu hổ, đỏ mặt, thẹn thùng, vươn tay khẽ đánh vào eo cô.

“Tri Tri, được không?” Cô bắt lấy bàn tay ngọc của Vũ Tri vừa thâm tình vừa tà nịnh liếc mắt nhìn anh...

Vũ Thanh chạy vào phòng, đóng kỹ cửa lại. Thần kinh luôn căng thẳng cuối cùng cũng thả lỏng, đem sách đặt lên bàn, mệt mỏi ngã xuống giường. Đưa tay sờ lên ngực, tim đập thình thịch, thật đáng sợ! Thật buồn nôn! Mỗi lần nhìn thấy ả ma quỷ kia, cậu phi thường sợ hãi, không nhịn được muốn ói! Cậu căn bản không có biện pháp ở chung một chỗ với cô, chỉ cần nghĩ đến việc cô đã làm với cậu…

Vũ Thanh đột nhiên ôm lấy đầu. Nước mắt từng giọt, từng giọt rớt xuống, vẻ mặt vô cùng thống khổ. Vũ Thanh cắn môi, ngăn chặn tiếng thút thít, khóc thật lâu. Khóc tới khi mệt lã bụng thì đói cồn cào mới dừng lại, nhưng cậu không muốn ngồi ăn cơm chung với ma quỷ kia. Tối nay chỉ có thể gặm bánh mì cầm hơi.

Phòng ngủ của Vũ Thanh kế bên phòng ngủ của vợ chồng Thiệu thị, phòng tắm thì cuối hành lang. Vũ Thanh hít mũi một cái, kiên quyết đem nước mắt chực chờ rơi xuống thu về, mở tủ quần áo ra lấy bộ đồ ngủ màu lam chuẩn bị đi tắm, chỉ là mỗi lần đi ngang phòng ngủ của người đàn bà kia, cậu luôn có cảm giác run sợ mà cố tình đi lướt thật nhanh chỉ sợ chạm mặt người đó, vào được phòng tắm liền đem cửa khóa kỹ, kéo rèm cửa sổ kín lại mới yên tâm từ từ cởi đồng phục học sinh xuống, ngón tay trắng nõn xinh đẹp cởi nút áo sơ mi ra, ánh mắt nhìn dáo dác bốn phía xác định không có ai rình mới tiếp tục cởi toàn bộ nút áo ra, thân hình mảnh khảnh như thiếu nữ lập tức tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ.

Thân thể Vũ Thanh rất đẹp, da thịt trắng như tuyết, nõn nà bóng loáng, dưới ánh đèn ánh lên vẻ sáng bóng, bạch ngọc. Đôi vai mượt mà, so với nữ sinh còn mảnh mai, thon thả hơn, cộng thêm hai hạt chu sa màu hồng lựu trên khuôn ngực tuyết trắng. Mặc dù là thân thể nam sinh nhưng toát lên ma lực hấp dẫn không nói ra lời, làm cho người ta cảm giác so với thân hình mềm mại của nữ tử còn hấp dẫn, mê người hơn vạn lần. Vũ Thanh cởi toàn bộ áo trong xuống, cầm khăn lông lên chuẩn bị chà sát thân thể, nhưng không có cởϊ qυầи lót ra liền bước vào trong bồn tắm. Cậu vừa lau thân thể vừa nhìn chòng chọc cánh cửa, thật giống như sợ bất cứ lúc nào sẽ có người xông vào. Cậu đã mấy ngày chưa tắm, toàn thân bốc mùi mồ hôi khó ngửi muốn chết, nếu không cũng sẽ không mạo hiểm tới phòng tắm thế này.

Nhanh chóng chà lau trước sau, Vũ Thanh xoay người đưa lưng về phía cửa, nhìn nửa người dưới bị che phủ bởi qυầи ɭóŧ, khẽ cau mày, cắn môi chần chừ, nhắm mắt lại kéo quần xuống, cầm lấy khăn lông ướt tiến vào nơi tư mật của mình...

“A ừ… A a… A.. ”

Đang tắm rửa đột nhiên nghe thấy tiếng rêи ɾỉ kỳ quái, Vũ Thanh cẩn thận lắng nghe, thanh âm kỳ quái hình như phát ra từ phòng Thiệu Mặc

“A a a…chồng yêu, nhẹ một chút….hừ..ưm, chị muốn gϊếŧ em….a.a…” Giọng đàn ông quen thuộc, chói tai, càng lúc càng lớn, dường như gặp phải chuyện gì vui sướиɠ, kích động lắm.

Nghe thấy tiếng rêи ɾỉ liên tục kia, lúc đầu Vũ Thanh hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi. Cậu nhận ra thanh âm kia, đó là giọng của ba cậu, Vũ Tri. Anh rõ ràng đang làm chuyện gì đó hưng phấn lắm nên mới có thể phát ra thanh âm như vậy. Ba đang cùng ả ma quỷ kia….

“Ừ hừ… A ngô… chồng yêu, chị thật lợi hại. Muốn làm ta chết a….aaa…rất thoải mái….aaa. Chồng yêu, dildo của chị ghê gớm thật, làm em….không cần….aaa, chồng yêu, nhanh nhanh một chút nữa….aaaa”

Thanh âm cách vách càng lúc càng dâʍ đãиɠ làm người nghe đỏ mặt. Cho thấy đối phương là có bao nhiêu sảng khoái. Vũ Thanh nghe được mà mặt đỏ bừng. Cậu không muốn nghe nữa, nhanh chóng thao tác tắm rửa rồi lau khô than thể, mặc nhanh đồ ngủ vào dự định chạy nhanh về phòng mình. Không muốn nghe thanh âm dâʍ đãиɠ giống như tiếng rên của diễn viên AV. Nếu không phải chính tai nghe được, đánh chết cậu cũng không tin tiếng rên đáng xấu hổ kia phát ra từ miệng người cha hiền lành ôn nhu của cậu. Cũng tại ả ma quỷ kia biến cha cậu thành ra như vậy, cô quả thật là ma quỷ!

“A ừ… chị thật mạnh mẽ, thật lớn….aaa…em thích bị chị thao…aaa….em van xin chị dùng lực, ra sức thao….em ….aaaa..”

Mặc dù Vũ Thanh không muốn nghe, nhưng âm thanh rêи ɾỉ của ba yêu hoàn toàn lọt vào lỗ tai cậu, không sót một chữ. Cho dù cậu lấy tay bịt tai lại, nhưng vẫn không có biện pháp ngăn chặn tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ chạy vào óc cậu.

“YAA.A.A.. Nha nha… chồng yêu, tha cho em đi! Van xin chị đừng chơi em như thế….em không muốn…..aaaa….em bị chị thao sắp hôn mê….a….đừng…..”

Cuối cùng cũng xong, Vũ Thanh sắp bị ép đến điên rồi. Cách vách đột nhiên truyền đến một tràng âm thanh kêu rên thảm thiết, nhưng ngay sau đó tiếng rên phong tao liền im bặt.

Vũ Thanh lập tức mở cửa phòng tắm, vẻ mặt lo lắng. Ba kêu thật là thảm, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?

Cậu vô cùng lo cho ba, muốn chạy qua phòng bên xem ba thế nào rồi nhưng lại sợ không dám đi. Bởi vì ả ma quỷ kia đang ở cách vách, nhưng cậu lại sợ ba gặp chuyện không may!

Vũ Thanh cẩn thận lắng nghe trong chốc lát nhưng vẫn không thấy tiếng ba vang lên, cũng không nghe thấy tiếng của cô. Trong lòng càng thêm lo lắng. Xem ra ba thật sự xảy ra chuyện, không biết đồ biếи ŧɦái ma quỷ kia đã làm chuyện kinh khủng gì với ba!

Do dự trong chốc lát, lo cho sự an nguy của ba rốt cuộc cũng thắng thế. Vũ Thanh quyết định đi qua phòng bên cạnh len lén nhìn xem. Cậu nhẹ nhàng mở cửa bò qua trước phòng ngủ Thiệu Mặc, đi đến vị trí cửa sổ xem thế nào, thật là may mắn, cửa sổ mở!

Vũ Thanh lặng lẽ đứng bên cửa sổ, hé đầu vào nhìn, chỉ thấy Vũ Tri da^ʍ mỹ ngã xuống giường, cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ hai chân giang ra. Trên người đầy ô dịch màu trắng, hai mắt nhắm nghiền, giữa hai chân chảy ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠. Thì ra là bị thao đến hôn mê, bộ dáng dâʍ đãиɠ cực kỳ. Mà thủ phạm làm Vũ Tri hôn mê đang ngồi bên cạnh anh nhàn nhã hút thuốc, cả người cũng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Vẻ mặt vui vẻ!

Phát hiện ba không có chuyện gì, chẳng qua chỉ là tạm thời ngất xỉu mà thôi. Vũ Thanh thở phào nhẹ nhỏm yên tâm. Ngay sau đó liền chán ghét muốn xoay người rời đi, không khí da^ʍ tục, không sạch sẽ trong phòng làm cậu muốn ói.

“Tiểu Thanh, đến rồi sao không vào ngồi một chút?” Vũ Thanh mới vừa nhấc chân, xoay người rời đi, trong phòng vang lên một giọng nói trầm thấp, dễ nghe...