Chương 8

Các bữa ăn của nàng đều được làm theo yêu cầu. Vì thế, món ăn đều được giao đến nhà đúng giờ và đều đặn.

Vừa xuống nhà, Lâm Nhiên đã có thể ngửi thấy mùi thơm của thức ăn.

“Nào, ngồi đây!” Mộ Dung Tuyết tháo khóa chân Lâm Nhiên a, để cô ngồi bên cạnh.

“Còng tay không lấy ra sao?” Lâm Nhiên đưa tay và nói.

“Thú cưng làm sao có thể dùng tay, lại đây, mở miệng ra.” Mộ Dung Tuyết dùng thìa xúc thức ăn, đưa lên miệng Lâm Nhiên.

Mặc dù cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cô không dám từ chối Mộ Dung Tuyết, vì vậy cô mở miệng anh đào ra cắn một cái.

“Tốt!” Mộ Dung Tuyết vui vẻ nói với một chút hài lòng.

Tiếp theo, Mộ Dung Tuyết diễn một vở người cho chó ăn với Lâm Nhiên, hai người từ từ tận hưởng bữa trưa của mình.

“Ngồi đây!” Mộ Dung Tuyết quay lại ghế sô pha trong phòng khách và ra hiệu cho Lâm Nhiên ngồi bên cạnh.

Lâm Nhiên bước tới ngồi bên cạnh nàng, Mộ Dung Tuyết vòng tay qua lưng cô. Cái chạm của bàn tay và mùi hương trên cơ thể Lâm Nhiên khiến nàng thỏa mãn.

Hai người nghỉ ngơi xem TV một lát.Mộ Dung Tuyết cảm thấy có vẻ đã đến lúc, liền dẫn Lâm Nhiên quay trở lại phòng dạy dỗ.

Mộ Dung Tuyết đặt Lâm Nhiên trên giường. Trên đó có còng bốn tay, đặt ở cổ chân và cổ tay của Lâm Nhiên, để cô nằm bò dài trên giường, không thể động đậy.

Sau đó, Mộ Dung Tuyết lấy ra một ống tiêm từ trên kệ cạnh tường, to cỡ cổ tay của Lâm Nhiên.

"Chủ nhân... đừng, đừng làm thế. Chủ nhân, chị không thể làm điều này!" Lâm Nhiên không biết đó là gì, giọng nói của cô run rẩy. Cô sợ.

“Em ồn ào quá!” Mộ Dung Tuyết khẽ cau mày, đặt ống tiêm sang một bên, lấy một viên bi cùng màu đen trên kệ .

“Mở miệng ra.” Mộ Dung Tuyết ra lệnh.

Lâm Nhiên nuốt nước bọt và từ từ mở cái miệng nhỏ của mình.

Mộ Dung Tuyết nhét quả bóng vào miệng nhỏ của Lâm Nhiên, sau đó dùng dây buộc chặt vào đằng sau đầu cô. Với cách này, Lâm Nhiên chỉ có thể rên một tiếng nhỏ, không thể ngậm miệng nuốt nước bọt. Một lúc sau, xuất hiện những sợi bạc chảy ra từ lỗ nhỏ trên miệng.

Mộ Dung Dịch lại cầm ống tiêm lên, hút nửa ống glycerin, rồi đứng sau Lâm Nhiên.

"Ô ô ô... Ô ô..." Lâm Nhiên trở nên sợ hãi cách tột độ, cô vặn vẹo mông một cách khó chịu.

“Đừng nhúc nhích!” Mộ Dung Tuyết tát mạnh một cái vào mông Lâm Nhiên, khiến cô lập tức bình tĩnh lại.

Mộ Dung Tuyết kéo chiếc váy ngắn ngang hông của Lâm Nhiên lên, bôi một lớp dầu bôi trơn lên phía trước ống tiêm, cúc huyệt cũng được bôi một lớp dầu bôi trơn, chậm rãi chạm vào cúc hoa.

“Có thể khó chịu một lúc, nhưng em phải nhịn!” Mộ Dung Tuyết nói, sau đó nàng đưa kim vào cúc huyệt non nớt đang run rẩy của Lâm Nhiên, từ từ cắm vào.

Lâm Nhiên cảm giác được một dòng nước tràn vào cúc huyệt nhỏ bé của mình, nó từ từ bó chặt hơn, có chút khó chịu, cảm giác muốn đại tiện. Mãi đến khi bụng dưới của Lâm Nhiên hơi phồng lên, Mộ Dung Tuyết mới nhận ra được mà rút ống tiêm ra.

"Woooooo~" Lâm Nhiên không ngừng hét lên, cảm thấy có thứ gì đó sắp trào ra khỏi cúc huyệt non nớt của mình.

“Cố lên, nếu bây giờ em dám phun ra, em có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn! Nhưng mà…” Mộ Dung Tuyết tỏ vẻ sắc bén..

Lâm Nhiên cảm nhận được sự đe dọa từ Mộ Dung Tuyết, cúc huyệt càng lúc càng co rút mạnh. Cô cảm thấy rất khó chịu.