Chương 7

"Hu~hu~"

Đồ vật trong cơ thể Lâm Nhiên không ngừng rung động. Cô cảm thấy mật hoa bên dưới hoa huyệt không ngừng chảy xuống cánh đùi của mình.

Cơ thể Lâm Nhiên không thể chịu nổi loại kí©h thí©ɧ này lâu, đành nghiêng người nằm xuống.

Tu tu~

Đồ vật trong cơ thể vẫn đang rung động, vẫn không ngừng kí©h thí©ɧ mạnh mẽ đằng sau của Lâm Nhiên. Đuôi kim loại càng đẩy sâu vào trong, các giác quan của cô càng trở nên nhạy cảm lạ thường.

"Um~hah hah~ hah~"

Lâm Nhiên rêи ɾỉ, nằm cuộn tròn trên mặt đất. Cô lúc này nhìn trông thật mê người.

"A!"

Lâm Nhiên cuối cùng cũng chạm đến giới hạn. Rất nhiều mật hoa ở phía dưới phun ra, tuôn xuống như mưa, đọng lại thành vũng nước trên sàn nhà.

"Hah hah~"

Lâm Nhiên cuộn tròn mình trên mặt đất, mặt cô đỏ bừng, thở dốc để xoa dịu những gì còn sót lại sau cao trào. Bộ dạng của cô bây giờ thật sự khiến cho ai nhìn thấy cũng có một suy nghĩ xấu xa, muốn đè cô xuống mặt đất mà làm điều gì đó.

Một lúc lâu sau, thứ gì đó trong cơ thể Lâm Nhiên mới hết điện, nhờ đó cô mới từ từ bình phục.

Cảm thấy có chút mệt mỏi, Lâm Nhiên nhìn xung quanh. Giường cao quá, cô lại không thể đứng vững được nên chỉ có thể nằm trong chiếc l*иg sắt nằm bên cạnh mà thôi, Lâm Nhiên từ từ leo vào trong l*иg.

Nệm trong l*иg rất mềm, gợi một cảm giác ấm áp đến người ta vô cùng. Lâm Nhiên ngay khi nằm xuống nệm mềm này, cô từ từ nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Buổi trưa, sau khi Mộ Dung Tuyết giải quyết xong công việc của công ty, nàng nóng lòng trở về biệt thự: cô nhóc đáng yêu ở nhà vẫn đang đợi nàng đó.

Trở lại phòng ngủ, Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Lâm Nhiên đang nằm trong l*иg. Cách ăn mặc dễ thương và tư thế ngủ của cô khiến trái tim nàng mềm nhũn, tan chảy thành nước. Tư thế quyến rũ của Lâm Nhiên đồng thời còn khiến nàng cảm thấy khoang miệng mình có chút khô khốc..

Mộ Dung Tuyết chậm rãi đi tới, vỗ nhẹ vào mông Lâm Nhiên, nhẹ nhàng nói: "Bé cưng, dậy đi!"

"Ưm~" Lâm Nhiên ngơ ngác mở mắt ra, vừa xoa xoa thái dương, vừa nói: “Chủ nhân?”

Hành động của Lâm Nhiên hoàn toàn làm Mộ Dung Tuyết đứng hình. Nàng ước được ôm cô ngay vào lòng. Nhất là khi tiếng chủ nhân này khiến trái tim nàng tan chảy.

Lâm Nhiên không hiểu sao tự nhiên lại gọi cho chủ nhân như vậy, chắc là do cô mới vừa tỉnh dậy nên vẫn còn một chút ngủ mớ.

"Này, cái gì thế này? Bé cưng, cưng lêи đỉиɦ sao?" Mộ Dung Tuyết đột nhiên chú ý tới mật hoa Lâm Nhiên chảy ra, nhếch mép hỏi.

“Cái này ... ưm ... ưm!" Mặt Lâm Nhiên lập tức đỏ bừng, giống như một cô bé đang bị bắt nạt.

“Được rồi, tôi sẽ không trêu chọc em nữa, chúng ta xuống ăn cơm đi.” Mộ Dung Tuyết cảm thấy nếu nàng tiếp tục trêu chọc cô, người của Lâm Nhiên sẽ rực rỡ như lửa mất.

Có vẻ như cần phải đào tạo cô nhiều hơn. Việc thường hay ngại ngùng ở trước mặt chủ nhân là điều không nên.

Mộ Dung Tuyết lại quấn dây xích qua cổ Lâm Nhiên, sau đó lấy máʏ яυиɠ và đuôi cáo trong người cô ra, dùng khăn giấy ướt lau đi những mật hoa còn sót lại trên người cô, sau đó dắt Lâm Nhiên đi xuống lầu.