Chương 4

Ding-

Độ tình cảm của mục tiêu đạt 50, hãy tiếp tục nhiệm vụ cách thật chăm chỉ.

Giọng nói đó lại đột ngột vang lên khiến thân thể Lâm Nhiên giật bắn, nhưng trong mắt Mộ Dung Tuyết, nàng cho rằng cô đang sợ hãi.

Không để Lâm Nhiên có thể cất lời, Mộ Dung Tuyết đã ôm chặt lấy cô, "Bảo bối, hứa với tôi, tôi thực sự không muốn mất em!"

L*иg ngực cô đập rộn ràng, một lúc lâu sau, Lâm Nhiên nhẹ nhàng gật đầu, "Được rồi!"

Dù sao, nhiệm vụ của cô là làm nô ɭệ của Mộ Dung Tuyết, và cô không muốn trải qua cảm giác bị điện giật một lần nữa.

Khóe miệng Mộ Dung Tuyết nhếch lên, trong đầu lóe lên suy nghĩ, quả nhiên trái tim bé bỏng của cô tiểu thư này rất mềm yếu.

“Ký tên đi!” Mộ Dung Tuyết đẩy nhẹ Lâm Nhiên đi và nhẹ nhàng nói.

Lâm Nhiên xem lại nội dung hợp đồng:

1: Mệnh lệnh của chủ nhân phải được tuân thủ vô điều kiện.

2: Mọi thứ đều thuộc sở hữu của chủ nhân.

3: ...

Lâm Nhiên đọc qua 1 lượt những hiệp ước này cảm thấy không có vấn đề gì, liền ký tên của mình vào.

"Được rồi, hôm nay em có thể nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai khoá huấn luyện của em sẽ bắt đầu. Hãy để em trở thành nô ɭệ thực sự của tôi." Mộ Dung Tuyết mỉm cười, đi tới gần cửa chuẩn bị rời đi, quay lại nói

"À mà, đừng nghĩ đến việc bỏ trốn, hợp đồng này sẽ làm mất hiệu lực tất cả các phương pháp kiện tụng của em, tôi ghét nhất là bị người khác phản bội!" tựa như nữ hoàng uy nghiêm đứng trước mặt Lâm Nhiên.

Trái tim của Lâm Nhiên nghẹn lại, nó như là một dấu ấn của sự sợ hãi khắc sâu trong lòng cô.

"Đừng lo lắng, chỉ cần em ngoan ngoãn, tôi sẽ không làm gì em. Thôi, chúng ta nghỉ ngơi sớm, ngủ ngon." Mộ Dung Tuyết đổi một nụ cười dịu dàng nói rồi tiến ra cửa.

Là một chủ nhân, nàng phải thiết lập sự uy nghiêm tuyệt đối trước mặt nô ɭệ.

Lúc này trên trán Lâm Nhiên đã toát hết mồ hôi lạnh, sau khi Mộ Dung Tuyết rời đi cô mới có thể thờ phào nhẹ nhõm, chỉ có thể trách khí thế của Mộ Dung Tuyết quá mạnh.

Khăn trải giường đã được thay khi cô đang tắm, Lâm Nhiên cảm thấy hơi mệt nên đã ngả lưng xuống giường, thậm chí còn không ăn bữa tối mà Mộ Dung Tuyết đã chuẩn bị cho cô, vì vậy mà cô đã rơi vào một cái bẫy.

Sáng sớm hôm sau.

Lâm Nhiên thức dậy sau giấc ngủ của mình và nhận thấy rằng cô không còn ở căn nhà ban đầu của mình nữa.

“Tất cả những chuyện này... đều không phải là mơ!” Lâm Nhiên xoa trán và lẩm bẩm.

Lâm Nhiên tìm thấy một bộ quần áo thừa bên cạnh giường cùng với dòng chữ: Chào buổi sáng! Mặc quần áo rồi xuống ăn cơm.

Lâm Nhiên lúc này vẫn đang trong tình trạng trần như nhộng, cô chẳng có nổi miếng vải che thân nào kể từ ngày hôm qua đến bây giờ.

Lâm Nhiên nhặt quần áo dưới đất lên và nhìn chúng, khuôn mặt cô lập tức tối sầm lại.

Phần trên là một cái áo croptop có in hình chú cún con, ngắn đến mức để lộ phần bụng mịn màng trắng như tuyết của Lâm Nhiên.

Phần thân dưới là một chiếc váy ngắn màu xanh da trời và một đôi tất trắng.

Sau khi Lâm Nhiên mặc vào, mặt cô đỏ bừng. Lộ ra quá! Mấu chốt là không có nội y, thấp thoáng nhìn thấy hai quả anh đào lúc ẩn lúc hiện. Chiếc váy quá ngắn, nếu không cẩn thận sẽ nhìn thấy toàn bộ.

Mộ Dung Tuyết thậm chí còn chuẩn bị cho cô một đôi giày cao gót màu trắng, gót cao tận bảy tám phân

Mặc dù cô chỉ cao 1,6m, nhưng trước đây cô chưa

bao giờ đi giày cao gót, chứ đừng nói là cao như vậy! Mộ Dung Tuyết này thật sự là rất thú vị!

Lâm Nhiên thận trọng đi vào phòng vệ sinh, tắm rửa

một chút rồi đi xuống nhà.

Sau đó cô mới nhận ra mình đang ở trong một biệt thự ba tầng rộng vài trăm mét vuông, cũng như Mộ Dung Tuyết đã sớm đợi cô ở phòng khách.