Chương 2

Lâm Nhiên tìm một chỗ né tránh sự phồn hoa để ngồi xuống.

“Ồ?” Người phụ nữ trong phòng VIP trên tầng hai nhìn thấy Lâm Nhiên qua cửa sổ, cô ta lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lẫn sâu trong nét mặt ấy bộc lộ hẳn tính chiếm hữu

“Tiểu Mỹ, điều tra thông tin của cô gái này.” Mộ Dung Tuyết nhấp rượu, nói.

“Vâng!” người phụ nữ giống thư ký bên cạnh trả lời, sau đó rời đi.

Mộ Dung Tuyết cũng rời khỏi phòng, đi xuống lầu, bước về phía Lâm Nhiên. Nhiều người nao nức rất muốn trò chuyện cùng Lâm Nhiên, nhưng vừa nhìn thấy cô ta, bọn họ kiềm chế lại. Bởi vì họ không thể đấu lại người phụ nữ này, điều khiến họ kỳ lạ chính là cô ta thực sự chủ động đi tìm Lâm Nhiên này!

Ding - Nhiệm vụ: mục tiêu đang đến gần.

“Hả?” Âm thanh hệ thống đột nhiên vang lên, khiến Lâm Nhiên sững sờ vài giây, ngẩng lên thì thấy một người phụ nữ đang đi về phía mình.

Người phụ nữ đó mặc một chiếc đầm dài màu đen đầy uy quyền. Dáng người uyển chuyển thu hút những ánh nhìn vô hạn. Điều hấp dẫn hơn nữa chính là vẻ ngoài vô song cùng với vẻ kiêu sa của cô ấy, hệt như phong thái uy nghiêm của một nữ vương giáng thế.

"Người đẹp, em đến đây một mình sao? Tên em là gì?" Mộ Dung Tuyết ngồi đối diện với Lâm Nhiên, nhìn Lâm Nhiên bằng một đôi mắt sắc sảo, khiến trái tim cô có chút loạn nhịp.

“Em là Lâm Nhiên.” Lâm Nhiên cúi đầu, ngừng nhìn vào đôi mắt của Mộ Dung Tuyết rồi thì thầm.

Tuy chỉ vỏn vẹn có bốn chữ, nhưng giọng nói trời sinh này đã khiến Mộ Dung Tuyết in sâu vào lòng, cô ta không biết khi khóc lóc van xin lòng thương xót thì giọng nói của cô sẽ đẹp đến nhường nào!

“Tôi là Mộ Dung Tuyết, hân hạnh được gặp em” Mộ Dung Tuyết cười nói.

Ding - Nhiệm vụ: tiếp cận mục tiêu - Hoàn Thành.

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên khiến Lâm Nhiên thở phào nhẹ nhõm, không khí ở đây khiến cô có chút khó chịu, chỉ muốn rời đi ngay.

“Xin lỗi, em có việc phải làm nên em xin phép đi trước!” Lâm Nhiên đứng dậy, nói xong liền vội vàng đi mất.

Nhìn thấy bóng lưng Lâm Nhiên rời đi, trong mắt Mộ Dung Tuyết hiện lên một ý nghĩ đầy tham lam, cô ta bước đến quầy bar, cầm theo một ly rượu, sau đó trở về phòng VIP trên lầu hai.

“Điều tra thế nào rồi?” Bước vào phòng, Tiểu Mỹ đã đợi ở đó sẵn. Chỉ trong vài phút, cô ấy đã có được toàn bộ lý lịch của Lâm Nhiên.

"Lâm Nhiên, nữ, 18 tuổi, cha mẹ đều đã mất..." khóe miệng Mộ Dung Tuyết nhếch lên cười khẩy, "Dường như không có bất kỳ mối nguy hiểm nào, Tiểu Mỹ, mau mau chuẩn bị và bắt đầu hành trình đi săn!"

Mộ Dung Tuyết là một nữ hoàng máu S không khoan nhượng ai, cô ta cũng là một Lesbian. Cô ta cũng đã từng huấn luyện nhiều nữ nhân trước đây, nhưng chưa bao giờ tuyển một nô ɭệ thực sự thuộc về mình.

Trong đầu cô ta luôn thủ sẵn ý định này, nhưng chưa bao giờ tìm được người mà bản thân cô ta mong muốn. Cho đến hôm nay, khi gặp được Lâm Nhiên.

Sau khi Lâm Nhiên rời khỏi quán bar, cô đã đi thẳng đến siêu thị, mua một ít đồ ăn, rồi đi bộ về nhà. Trên đường về nhà, cô đang đi qua một con hẻm vắng vẻ, đột nhiên một chiếc ô tô màu đen dừng lại bên cạnh, một người nào đó bước xuống, trong phút chốc, Lâm Nhiên cảm thấy choáng váng, rồi bị bế vào trong xe.

"Ừm ~" Một lúc lâu sau, Lâm Nhiên mới tỉnh lại, nhưng đầu óc vẫn còn hơi mông lung.

Lâm Nhiên muốn đưa tay xoa đầu, nhưng lại thấy tay mình không cử động được nữa. Khi cô mở mắt ra, cô thấy mình đang nằm trên giường, hai tay bị trói bởi một chiếc còng ở đầu giường, căn bản không thể thoát ra được.

“Tỉnh rồi?” Một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên, Lâm Nhiên nhìn về hướng phát ra tiếng nói, một nữ nhân bước đến. Người phụ nữ này chính là Mộ Dung Tuyết mà cô gặp trong quán bar hôm nay!

"Chị làm gì vậy? Tại sao lại trói em?" Lâm Nhiên cau mày hỏi.

“Haha, bởi vì tôi muốn em là của tôi!” Mộ Dung Tuyết chậm rãi tiến đến bên giường của Lâm Nhiên, thở nhẹ vào tai cô, bên tại Lâm Nhiên hơi nhột, dái tai nhanh chóng đỏ lên.

“Thật đáng yêu!” Mộ Dung Tuyết chú ý tới phản ứng của Lâm Nhiên, rồi nở nụ cười quyến rũ, cô ta chậm rãi cởi bỏ váy dài màu đen, toàn thân trần trụi trước mặt Lâm Nhiên.

Nhìn thân thể không mảnh vải của Mộ Dung Tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Nhiên ửng đỏ lên, "Chị ... Chị muốn làm gì!"

Cơ thể Lâm Nhiên bắt đầu đỏ bừng. Cô khẽ run lên, mặc dù trong lòng đã chuẩn bị trước nhưng lúc này cô vẫn có chút sợ hãi.

“Đừng sợ, em bé nhỏ, có thể hơi đau lúc đầu, nhưng em sẽ thích nhanh thôi.” Giọng nói quyến rũ của Mộ Dung Tuyết vang lên, sau đó nàng nhẹ nhàng nằm lên trên người Lâm Nhiên.

Mộ Dung Tuyết đưa tay xoa nắn bộ ngực trắng tựa như tuyết của Lâm Nhiên, xoa xoa vài lần.

Sau đó nhẹ nhàng dùng ngón tay nhào nặn hai quả anh đào trên ngực Lâm Nhiên.

"Ahh~"

Lâm Nhiên chưa từng trải qua sự kí©h thí©ɧ như vậy bao giờ, nên cô không nhịn được rên lên một tiếng, tiếng rên ấy ngay lập tức bốc cháy Mộ Dung Tuyết.

Từ từ, ngón tay của Mộ Dung Tuyết chạm vào cánh hoa của Lâm Nhiên và nhẹ nhàng vuốt ve nó, khiến Lâm Nhiên run lên từng đợt.

Cảm thấy Lâm Nhiên hơi ướt, nàng nhẹ nhàng nói: "Tôi tiến vào nhé, bé con”

"Đừng ... đừng!" Lâm Nhiên có chút hoảng sợ.

"Ngoan, bình tĩnh nào." Mộ Dung Tuyết ấm áp nói, rồi từ từ luồn ngón tay vào lối nhỏ.

“A!” Cảm thấy có gì đó đi vào, Lâm Nhiên nhạy cảm lập tức kêu lên.