Chương 37

Edit: Rùa

Đêm nay câu lạc bộ khí thế ngất trời, quyền anh bảo bối nhiều hơn ngày thường hai người, ăn mặc bikini, nhảy một đoạn nhạc gợi cảm, âm nhạc và tiếng gọi ầm ĩ truyền khắp câu lạc bộ.

Ứng Hoan bị Từ Kính Dư kéo lại dạy quấn băng vải, đã quấn đến năm lần, kiên nhẫn cũng sắp không còn, hơi dẩu môi, "Được chưa? Tôi đã nói tôi không làm được..."

Quấn băng vải không thể quá chặt, sẽ ảnh hưởng đến tuần hoàn máu và nắm tay sẽ khó khăn, quá lỏng lại dễ bị thương. Cho nên, dù Ứng Hoan thông minh, nghiêm túc quấn mấy lần vẫn không bằng Từ Kính Dư tự làm.

Từ Kính Dư nhìn cô, thử nắm tay một chút, cười nhẹ: "Được."

Ứng Hoan có chút không tin, ngẩng đầu nhìn anh: "Thật sự?"

"Giả."

"......"

Ứng Hoan trơ mắt nhìn Từ Kính Dư tháo ra buộc lại, "Được rồi, tôi tự mình làm, không có thời gian, lần sau lại cho cô luyện tập vài lần."

Ứng Hoan: "...."

Vì sao cô phải làm chuyện này.

Tâm tình Từ Kính Dư vui sướиɠ mà cười, nhanh chóng cột chắc băng vải.

Lúc này trong phòng nghỉ chỉ có hai người họ, Ứng Hoan đi ra khỏi phòng, quay đầu lại nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh chính là muốn bắt nạt tôi..."

Loại lời này thực dễ khiến cho người ta suy nghĩ khác, đặc biệt là người mang ý tưởng xấu đối với cô. Từ Kính Dư dừng một chút, cúi đầu nhìn cô, ý vị thâm trường nói: "Tôi bắt nạt cô cái gì?"

Ứng Hoan không hề hay biết, vẫn đứng trước mặt anh, căm giận nói: "Anh chỉ cần một phút liền có thể làm tốt, một hai phải bắt tôi tới, lăn lộn nửa giờ, thi đấu đã bắt đầu từ lâu."

Từ Kính Dư bật cười, thái độ nhận sai đặc biệt tốt: "Được, là tôi sai."

Ứng Hoan hơi sửng sốt, quay đầu đối diện đôi mắt anh, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, như thế nào lại có người như anh? Không kể hiểu lầm hay thật sự làm sai chuyện gì, cũng càng không nói đến thắng thua.....

Anh đều vô cùng thoải mái.

Ứng Hoan chưa bao giờ thấy qua người nào như anh

Trên quyền đài, Thạch Lỗi đang thi đấu.

Cánh tay của Thạch Lỗi là ưu thế, điều kiện thân thể của anh ta thậm chí còn tốt hơn Từ Kính Dư một chút, tốc độ cũng rất nhanh, tuy rằng không được đẹp trai, nhưng thi đấu xuất sắc, tiếng hô dưới đài cũng rất nhiều.

Ứng Hoan nhìn thoáng qua, nhìn đến khán đài, Chung Vi Vi và Lâm Tư Vũ Vũ đang ở dưới đó, cô khom người đi xuống, ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ, "Chỉ có các cậu, Khương Manh không theo sao?"

Khán đài quá ồn, Chung Vi Vi sợ cô không nghe rõ, tiến đến bên tai cô nói t: "Cô ấy không ở ký túc xá, bọn tớ trộm tới."

Ứng Hoan cười: "Vậy các cậu xem thi đấu đi."

"Chờ chút." Lâm Từ Vũ nắm lấy tay cô, "Vừa rồi nghe nói ông chủ của các cậu muốn thi đấu hữu nghị với Kính Vương, có thật hay không?"

Ứng Hoan gật đầu: "Thật."

Cô cũng có chút kỳ quái, sao Chu tổng bỗng nhiên luẩn quẩn trong lòng, muốn thi đấu hữu nghị với Từ Kính Dư?

Hơn nữa, còn mang nhiều người đến tiếp ứng như vậy, cô nhìn qua nhóm người đó, họ còn mang theo khẩu hiệu tiếp ứng "Chu Bách Hạo, anh là tuyệt nhất," Không biết vì sao cô có chút buồn cười, cảm thấy đám người đó không giống đến cổ vũ mà đến xem náo nhiệt.

Nhưng mà, chuẩn bị đến lượt thi đấu của Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên, Chu Bách Hạo còn chưa đên.

Ứng Hoan đi đến bên cạnh Ứng Trì, thiếu niên khoác chiến bào màu lam, quần đùi quyền anh đến đầu gối, lộ ra cẳng chân thon dài, thoạt nhìn trắng nõn mạnh mẽ. Cậu nhảy tại chỗ, thỉnh thoảng đánh vài cái vào không khí, bảo trì linh hoạt của cơ thể, thấy Ứng Hoan, có chút khẩn trương hỏi: "Chị, nếu em không thắng được, chị sẽ thất vọng sao?"

Ứng Hoan cong cong khóe miệng: "Đương nhiên sẽ không." Cô sờ sờ đầu Ứng Trì, "Chị vĩnh viễn sẽ không thất vọng về em."

Ứng Trì nhếch miệng cười: "Vâng."

Trần Sâm Nhiên quay đầu nhìn quá, thất thần vài giây, trong chớp mắt, cậu ta cảm thấy hâm mộ Ứng Trì, hâm mộ việc cậu có người luôn ở phía sau cổ vũ. Một lát sau, cậu ta quay đầu đi, lại khinh thường mà "a" một tiếng.

Đợi chút nữa cậu ta đánh thắng Ứng Trì, cũng không tin cô sẽ không thất vọng.

Thạch Lỗi nhảy xuống khỏi quyền đài, Ngô Khởi lớn tiếng kêu: "Ứng Trì, Trần Sâm Nhiên."

Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên nhảy lên quyền đài, Ứng Trì mặc quần màu lam, Trần Sâm Nhiên mặc quần màu trắng, hai người mỗi người đứng một bên quyền đài, Ứng Hoan có chút khẩn trương, cô hi vọng Ứng Trì có thể thắng.

Lần trước sau khi Ứng Hải Sinh nhập viện, sức khỏe của ông đã yếu đi khá nhiều, còn có thể chịu được bao lâu, cô cũng không biết.

Cô chắp tay trước ngực, nhắm mắt, cầu nguyện.

Từ Kính Dư đứng bên cạnh, liếc cô một cái, lại nhìn lên quyền đài.

Thi đấu vẫn dựa theo quy tắc của WSB, tổng cộng năm hiệp.

Đường ra quyền của Ứng Trì và Trần Sâm Nhiên khác nhau, tính cách Ứng Trì tươi sáng nhưng trầm ổn hơn Trần Sâm Nhiên, hơn nữa cậu có thể khiến cho người khác ngạc nhiên, giống như lần trước đánh với Từ Kính Dư, Ngô Khởi tưởng cậu không đứng dậy được nữa thì cậu đột nhiên nhảy lên.

Trần Sâm Nhiên không giống vậy, tuy đường ra quyền của cậu ta không có quy luật, đánh quyền tương đối tùy ý, hơn nữa xuất thân là vận động viên thể thao, huấn luyện nhiều năm, thể năng tốt hơn Ứng Trì một chút, tính cách lại nóng nảy nên ra quyền khá ác liệt.

Một người linh hoạt, một người tàn nhẫn.

Hai người đã có một thời gian không đánh với nhau, hiệp thứ nhất, Ứng Trì vẫn đánh theo cách cũ, vòng qua Trần Sâm Nhiên, nhưng Trần Sâm Nhiên thích chủ động tấn công. Cho nên sách lược của Ứng Trì nhanh chóng bị phá bỏ, phòng thủ của cậu không đủ vững chắc.

Hiệp thứ nhất, Ứng Trì ở thế hạ phong.

Hai người đến phần biên giác quyền đài ngồi xuống, Ngô Khởi đứng phía sau Ứng Trì, dùng sức nắn bóp bả vai cậu, "Còn bốn hiệp, đừng hoảng hốt, chú ý phòng thủ, tập trung tinh lực chú ý đối thủ."

Ứng Trì nhìn Trần Sâm Nhiên, mấy ngày nay sắc mặt cậu ta khá u ám, mỗi một quyền giống như muốn đánh cậu gần chết mới thôi, ngay từ đầu đã liều mạng như vậy, không để ý đến sức lực, cậu ta không sợ tiêu hao quá nhiều sức thì hiệp sau sẽ bị cậu phản công sao?

Ngô Khởi vòng qua, nói với Trần Sâm Nhiên: "Đừng quá gấp, cậu đánh như vậy, hiệp hai không còn đủ sức thì đánh thế nào?"

Trần Sâm Nhiên ngước mắt, lại rũ xuống, tựa hồ mới vừa phục hồi lại tinh thần.

Cậu ta ừ một tiếng, ở trong lòng cảm thán, tiểu tổ tông tiến bộ rất lớn, tốt hơn rất nhiều lúc mới đến câu lạc bộ...Thiếu chút nữa cậu ta đã bị đánh lại rồi.

Hiệp thứ hai, Trần Sâm Nhiên ra quyền chậm lại, Ứng Trì chiếm ưu thế rõ ràng,

Hiệp thứ ba, Ứng Trì lại thất thủ.

Hiệp thứ tư, Trần Sâm Nhiên phạm quy, bị cảnh cáo một lần.

Hai người hòa nhau ván này.

Hiệp thứ năm khá kịch liệt, Trần Sâm Nhiên như là cố ý giữ thể lực, ở phút cuối cùng, Ứng Trì bị đếm giây, cậu nằm trên quyền đài, ánh đèn chói lọi, làm cậu hoa mắt.

Ứng Hoan gấp đến mức đứng lên, đang muốn lên tiếng thì nghe thấy một có người hét lên: "Tiểu Trì, cố lên! Đứng lên đi!"

Ứng Hoan sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Chung Vi Vi.

Chung Vi Vi không nhìn cô, Lâm Tư Vũ nghe thấy Chung Vi Vi kêu, cũng đứng lên theo.

Em trai Ứng Hoan còn không phải em trai các cô sao? Cần phải đứng lên cổ vũ.

Ứng Hoan phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía quyền đài.

Trọng tài đọc đến giây thứ bảy thì Ứng Trì đứng lên.

Cô hít một hơi thật sâu, nhấp miệng cười.

Thi đấu kết thúc, tổng hợp điểm số, Trần Sâm Nhiên thắng với điểm số 3:2, Ứng Trì thua, tham gia WSB với tư cách thành viên dự bị. Cậu đi xuống quyền đài, có chút ủ rũ, Ứng Hoan mang hòm thuốc đến xử lý vết thương cho cậu, ấn nhẹ túi chườm đá trên đầu cậu, ôn nhu hỏi: "Có choáng đầu không?"

Ứng Trì lắc đầu: "Vẫn tốt."

Lúc này, Trần Sâm Nhiên đi qua bọn họ, nhìn thoáng qua Ứng Hoan, lại nhìn về phía Ứng Trì, lạnh lùng nhả ra một câu: "Yếu gà."

Không phải ngữ khí lười biếng như Từ Kính Dư, Trần Sâm Nhiên thật sự đang mắng người.

Ứng Trì tức giận muốn nhảy lên, Ứng Hoan bỗng nhiên rất muốn mắng chửi người, cô quay đầu lại nhìn Trần Sâm Nhiên, mặt không biểu cảm nói: "Mắng đồng đội thì có gì hay sao? Nó là người dự bị của cậu, nếu cậu xảy ra chuyện gì còn có nó ở phía sau, thay cậu lên quyền đài.... Cậu có thể đừng nghĩ mọi người đều xấu như vậy, cho rằng tất cả đều ghét cậu hay không?"

Cô nói còn chưa dứt lời, Trần Sâm Nhiên đã như bị chọc trúng tâm tư, tức giận nói: "Đương nhiên tôi biết cậu ta muốn lên quyền đài, các người đều ước gì tôi xảy ra chuyện."

Ứng Hoan nhấp môi, tức giận đến muốn bùng nổ, Hàn Thấm liền đè một túi chườm đá lên lỗ tai Trần Sâm Nhiên, làm cậu ta giật bắn mình, Hàn Thấm nhíu mày nói: "Lại đây xử lý một chút."

Hàn Thấm dẫn Trần Sâm Nhiên đi, đạp nhẹ lên đầu cậu ta, "Có thể có chút phong độ với nữ sinh hay không? Nói chuyện với một cô gái như vậy, về sau không tìm được bạn gái đâu."

Trần Sâm Nhiên không nói

chuyện.

Hàn Thấm nhàn nhạt nói: "Lần trước tôi định mang chuyện cậu bị thương nói cho Ngô Khởi, là Ứng Hoan viết giấy xin nghỉ cho cậu, cậu đừng quá phận, cô ấy cũng không thiếu nợ gì cậu, có chút phong độ được không?"

Trần Sâm Nhiên trố mắt, nửa ngày mới nói được một câu: "Vậy thì thế nào? Chỉ là một tờ giấy xin nghỉ mà thôi."

Mọi người đi rồi, Ứng Hoan nhìn Ứng Trì, cười nhẹ: "Không có việc gì, dự bị liền dự bị, không mất mặt, vẫn còn giải APB và vô địch thế giới."

Ứng Trì ủ rũ không nói lời nào.

Ứng Hoan còn muốn nói cái gì, đầu bỗng nhiên bị gõ nhẹ một cái, cô quay đầu lại, Từ Kính Dư đã cởi chiến bào đứng ở phía sau cô, cao lớn trường tráng, mỗi khối cơ bắp giống như được vẽ lên.

Anh cúi đầu liếc cô, khóe miệng cong lên: "Xem tôi thi đấu."

Ứng Hoan sửng sốt, quay đầu nhìn về phía bên kia quyền đài, Chu Bách Hạo không biết đã thay quần quyền anh màu đen từ khi nào, đang hoạt động gân cốt, thân thể của anh ta cũng không kém Từ Kính Dư, thể trọng hơi kém một chút nhưng cũng học đánh quyền từ nhỏ, nhiều năm như vậy cũng không ném đi, dáng người rất đẹp, cơ bắp đều không thiếu.

Ứng Hoan như là sợ bị người khác nghe thấy, nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Anh cố lên."

"Thắng cho cô xem."

Từ Kính Dư nhìn cô, ánh mắt tự tin.

Trong lòng Ứng Hoan hơi nhảy, bỗng nhiên nghe thấy đám người phía sau lớn tiếng kêu: "Tiểu Chu tổng cố lên, đừng bị Kính Vương KO."

"Chu Bách Hạo cố lên! Chu Bách Hạo cố lên! Chu Bách Hạo cố lên!"

"Từ Kính Dư, cậu đừng quá phận!"

"Chu Bách Hạo không phải chuyên nghiệp, cậu chú ý hạ thủ lưu tình!"

.......

Ứng Hoan nhìn thoáng qua sắc mặt đã đen thành đáy nồi của Chu Bách Hạo, bỗng nhiên có chút đồng tình, không biết tại sao anh ta lại muốn ném hết mặt mũi thế này.

Người chủ trì xấu hổ giới thiệu: "Đây là một trận đấu hữu nghị, tình cảm anh em là quan trọng nhất, chỉ đánh ba hiệp, mọi người nghiêm túc một chút!"

Dưới đài ha ha cười to, bởi vì hiện tại không có chút không khí của thi đấu, đám người kia đều ước gì được xem hai người đánh nhau, cho nên bọn họ thực chất đến đây chỉ để xem đánh nhau.

Tuy rằng không biết tại sao, nhưng khẳng định không thể cho ai biết bí mật, bằng không mặt mũi của Chu Bách Hạo sẽ mất sạch.

Đến nỗi chuyện chỉ đánh ba hiệp cũng là Chu Bách Hạo đề nghị.

Từ Kính Dư nhảy lên quyền đài, dựa vào đường biên bảo vệ, ra dấu ok với nhóm người đến xem náo nhiệt: Sẽ hạ thủ lưu tình, sẽ không làm Chu Bách Hạo quá mất mặt.

Chu Bách Hạo nhìn thoáng qua băng rôn tiếp ứng, sắc mặt càng đen hơn.

Quyền anh bảo bối đi một vòng, trọng tài tuyên bố bắt đầu, bỗng nhiên dưới đài truyền đến một tiếng rống to đầy căm hận: "A a a a a! Em không phải yếu gà! Tuyệt đối không phải!"

Từ Kính Dư mặt không biểu tình liếc mắt một cái, thấy Ứng Hoan nhẹ nhàng che miệng Ứng Trì, nghiêng đầu nhỏ giọng dỗ dành.

Đáy lòng anh hừ lạnh một tiếng, này là tiểu tổ tông có bệnh đi.

Đúng lúc này, Chu Bách Hạo đã di chuyển tới trước mặt anh, đánh tới một quyền, Từ Kính Dư thoáng giật mình, nhanh chóng xoay người tránh thoát, biểu tình lạnh nhạt trên khuôn mặt thu lại, ánh mắt cũng thay đổi.

Khi còn nhỏ hai người cùng nhau học võ, lúc luyện tập với Chu Bách Hạo anh đã ăn khổ không ít.

Ứng Hoan nhìn lên quyền đài, ánh mắt dừng trên người Từ Kính Dư.

Ứng Trì la lớn vài tiếng, phát tiết lửa giận trong ngực, đã khôi phục lại, cậu xoa xoa mặt, cũng nhìn lên quyền đài.

"Chị, sao vừa rồi chị lại nói cố lên với Từ Kính Dư?"

"......."

Ứng Hoan đột nhiên có chút chột dạ, không biết trả lời như thế nào.

"Hình như anh ta còn sờ đầu chị, sao anh ta lại làm như vậy, lần trước cũng sờ, cái tay cũng quá xấu!"

"......."

Ứng Hoan nhớ tới lúc ở trong phòng nghỉ, tay cô bị anh nắm lấy, tay anh rất lớn, có thể bao hết tay cô. Cô suy nghĩ đến thất thần, ánh mắt nhìn chằm chằm quyền đài, trong đầu hồi tưởng lại, giây tiếp theo liền thấy anh bị đánh trúng một quyền.

Chu Bách Hạo đánh rất mạnh, trực tiếp làm rách mi cốt của anh.

Dưới đài một trận hoan hô: "Chu Bách Hạo cố lên!"

Dưới đài đều cổ vũ cho Chu Bách Hạo, đám vận động viên cũng theo bọn họ ồn ào, ngoại trừ mấy fans nữ thì không ai cỗ vũ cho Từ Kính Dư cả, Ứng Hoan bỗng nhiên có chút xúc động muốn kêu lên.

"Chị, sao chị không nói gì?"

Ứng Trì quay đầu nhìn cô.

Ứng Hoan vội lắc đầu: "Không có gì, xem thi đấu đi, em đừng nói chuyện."

Ứng Trì gãi gãi đầu, đáp ứng.

Một hiệp ba phút, sau khi Từ Kính Dư bị đánh một quyền thì nhanh chóng phản công, lần này thật sự không hạ thủ lưu tình, bởi vì Chu Bách Hạo tựa hồ đã dốc hết sức lực vào hiệp thứ nhất.

Sợ thua sẽ mất mặt nên đã dốc hết sức vào hiệp thứ nhất?

Lấy hiểu biết của Từ Kính Dư đối với anh ta thì tám chín phần là thế này.

Hiệp thứ nhất kết thúc, hai người không phân thắng bại.

Hiệp thứ hai, Từ Kính Dư chiếm thế thượng phong.

Hiệp thứ ba, Từ Kính Dư rõ ràng chiếm thượng phong, anh đã huấn luyện nhiều năm cùng kinh nghiệm trên quyền đài, ra đòn rất nhanh khiến Chu Bách Hạo không kịp thích ứng, nhiều lần cúi đầu xuống, lúc này, Từ Kính Dư lại đánh một quyền vào bụng anh ta.

Chu Bạch Hạo bị ép đến đường biên.

Thắng bại đã phân.

Dưới đài có người hô to: "Ai, Từ Kính Dư đừng quá phận!"

Từ Kính Dư nhìn thoáng qua thời gian, còn có năm giây.

Anh dừng lại, nhìn Chu Bách Hạo, cởi quyền bộ và tháo răng giả xuống, hướng Chu Bách Họa nâng cằm, "Thế nào? Đã đánh cuộc thì phải chịu thua."

Lục phủ ngũ tạng của Chu Bách Họa giống như đã lệch khỏi vị trí, anh ta nhe răng, nhìn Từ Kính Dư, đột nhiên đánh ra một quyền lên mi cốt của anh, thời gian chỉ còn một giây cuối cùng.

Từ Kính Dư nhắm mắt, "Anh...."

"Đinh_______"

Đã hết giờ, Chu Bách Hạo dựa vào dây biên thở dốc, cười ra tiếng: "Tôi làm sao? Thời gian còn chưa hết, cậu đã tháo quyền bộ, cậu ngốc sao?"

Từ Kính Dư đè mi cốt, sờ thấy máu, anh quả thực phục, hít một hơi thật sâu, hừ cười ra tiếng: "Được được, là tôi sơ sẩy, bị anh đánh là xứng đáng, nhưng dù sao anh vẫn thua."

Anh cởi nốt quyền bộ.

Chu Bách Hạo vừa định nói chuyện, dưới đài đã có vài người người giơ băng rôn tiếp ứng lên "Đàn ông không sợ thua!", anh ta nhìn thoáng qua, quay đầu nhìn Từ Kính Dư: "Mẹ nó, là cậu nói cho bọn họ?"

Từ Kính Dư lấy nước mà trợ lý đưa qua: "Tôi chưa nói."

Ai biết mấy người đó làm thế nào nào biết được

Anh nhìn xuống dưới quyền đài, ánh mắt dừng ở trên người Ứng Hoan, phát hiện cô đang nhìn mình chằm chằm, giây tiếp theo, cô đã mang hòm thuốc đi lên bậc thang.

Từ Kính Dư cong môi, đi đến phần biên giác quyền đài.

Chu Bách Hạo quay đầu nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng thở phào, Hàn Thấm cũng cầm hòm thuốc đến trước mặt anh, "Chu tổng, xử lý một chút."

Chu Bách Hạo ngồi xuống tại chỗ.

Ngô Khởi liền đứng bên cạnh, vô cùng đứng đắn khen tặng anh một câu: "Chu tổng có muốn suy xét một chút chuyện gia nhập không? Kỳ thật nếu cậu huấn luyện một thời gian, nói không chừng có thể lấy được huy chương."

Chu Bách Hạo: "Lăn, tôi đi đánh quyền thì ai làm ông chủ? Giá trị con người của tôi hơn trăm triệu, tôi đi đánh quyền làm gì!"

Ngô Khởi: "......"

............

Từ Kính Dư ngồi xuống biên giác quyền đài, Ứng hoan kéo dây thằng chui vào, nửa quỳ xuống bên cạnh anh, lấy bông cầm máu ấn nhẹ lên mi cốt, chờ máu dừng chảy lại cẩn thận rửa sạch cho anh.

"Anh nhắm mắt lại."

"Không nhắm mắt thì không rửa sạch được?"

"....."

Từ Kính Dư cong cong khóe môi, nhắm mắt lại.

Ứng Hoan nhìn miệng vết thương, so với vết thương lúc thi đấu ở Thiên Tân còn nghiêm trọng hơn. Ngón tay cô hơi lạnh, làn da ấm nóng của anh bị cô sờ nhẹ, lỗ tai liền bị kí©h thí©ɧ mà giật giật.

Ứng Hoan sửng sốt, nhỏ giọng nói: "Lỗ tai anh còn động nữa."

Từ Kính Dư bị tay của cô sờ đến tâm ngứa, miệng lưỡi có chút khô mà liếʍ môi, trầm giọng nói: "Nơi đó không bị thương, cô đừng chạm vào."

Ứng Hoan: "....A"

"Vậy, nơi nào đau?"

"Mi cốt."

Ứng Hoan nhìn thấy máu lại chảy ra, vội lấy miếng bông ngăn chặn, nhỏ giọng nói: "Rất đau sao?"

Từ Kính Dư thích nhất cô hỏi mình có đau hay không, năng lực chịu đau của anh rất mạnh, loại này chỉ được coi là vết thương nhỏ, không quá nghiêm trọng, cũng không đến mức quá đau.

Nhưng anh chính là thích nghe cô mềm mại hỏi một câu như vậy.

"Đau, cô thổi cho tôi?"

"...."

Hoặc là, Từ Kính Dư bỗng nhiên mở mắt, nghiêng mặt đi, nhìn đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô, cong cong khóe miệng, "Cô hôn tôi một chút?"