Chương 38

Edit: Rùa

Mọi người ở bốn phía vẫn chưa về hết, âm nhạc vẫn mở, rõ ràng rất ồn ào, Ứng Hoan lại nghe thấy rõ ràng âm thanh tim đập trong l*иg ngực cùng với câu nói kia của Từ Kính Dư.

Tim cô càng đập nhanh hơn, kinh ngạc trừng lớn mắt, ngốc lăng nhìn anh.

Từ Kính Dư thấy cô kinh ngạc như vậy, liếʍ liếʍ khóe miệng, cúi người tới gần.

Ứng Hoan theo bản năng lùi ra sau, bả vai bị Từ Kính Dư đè lại, động cũng không thể động, anh cười nhẹ: “Trốn cái gì? Không hôn thì không hôn, tôi cũng không ép cô.”

Tim Ứng Hoan đập càng nhanh, tay cô còn đang ấn trên mi cốt của anh, khoảng cách hai người gần như vậy, hơi thở hòa vào nhau. Cô chớp chớp mắt, ngước lên nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Anh lại trêu tôi….”

Từ Kính Dư cười nhẹ: “Cảm thấy tôi trêu cô?”

Ứng Hoan cảm thấy tim đập lỡ một nhịp, ánh mắt anh rất nghiêm túc, không một gợn sóng.

Cô có cảm giác, lần này anh không phải đang trêu cô.

Anh thật sự hy vọng cô hôn anh.

Ứng Hoan có chút không biết làm sao, cúi đầu nhìn bốn phía, sợ có người nghe được sẽ nói gì đó khiến cô xấu hổ. Cô vừa mới quay đầu, hơi thở của anh đã tới gần bên tai cô, thanh âm trầm thấp:

“Tôi thích em, có biết hay không?”

Một khắc kia, trong đầu Ứng Hoan bỗng nhiên nổ tung như pháo hoa, trống rỗng.

Từ Kính Dư nhìn cô bị câu nói của anh làm sửng sốt, nhẹ thở phào, xoa nhẹ lên đầu cô, dựa vào biên giác quyền đài, liếc cô cười: “Không trêu em, tôi thề bằng lòng nhiệt tình với quyền anh, lời vừa rồi nếu có nửa phần giả, về sau tôi sẽ không bao giờ có cách nào dành chiến thắng khi thi đấu.”

Anh giơ ba ngón tay lên, nhìn cô.

Ứng Hoan đột nhiên tỉnh táo lại, dùng sức ấn vào mi cốt của anh một cái, kéo tay anh xuống, vội vàng nói: “Anh đừng nói bậy!”

Không có biện pháp dành chiến thắng khi thi đấu, cái này có thể lấy ra thề được sao?

Âm thanh của cô có chút lớn, vừa lúc nhân viên công tác tắt loa đi, Ứng Trì ngồi ở cách đó không xa nghe được, lập tức đứng lên, cậu nhìn sắc mặt Ứng Hoan không đúng lắm, tức khắc cả giận nói: “Từ Kính Dư, anh lại bắt nạt chị tôi có phải không?”

Ứng Hoan: “……”

Lòng cô nhảy dựng, quay đầu nhìn Ứng Trì.

Ứng Trì giận dữ la lên, thành công thu hút ánh mắt của mọi người, tất cả đều nhìn về phía Ứng Hoan và Từ Kính Dư.

Ánh đèn trên quyền đài rất sáng, dường như bí mật nào cũng không thể che dấu, Từ Kính Dư đã nghĩ rất nhiều, anh nên thổ lộ như thế nào, thổ lộ ở đâu, dường như nơi nào cũng không quá thích hợp.

Vừa rồi, không khí và cảm giác đều có.

Anh nghĩ, sau khi anh thi đấu xong, lấy nhiệt tình và sự yêu thích của anh dành cho quyền anh để đảm bảo với cô thì càng thích hợp.

Nhưng giờ phút này, không khí và cảm giác đều tan biến như bọt biển.

Từ Kính Dư chửi nhỏ một câu: “Mẹ nó!”

Lời anh muốn nói còn chưa xong đâu.

Ứng Hoan: “….”

Cô mặt đỏ tai hồng, có chút vô thố, nhìn Từ Kính Dư, nghĩ có phải anh còn muốn nói gì hay không? Dù sao, vừa rồi anh đã tỏ tình với cô, nhưng trong lòng cô lúc này rất loạn, hoàn toàn chưa nghĩ ra nên trả lời như thế nào.”

Thời điểm Ứng Hoan học cao trung cũng có người theo đuổi, nhưng cô không muốn yêu sớm cho nên đã cự tuyệt, nam sinh đó đã nói cô mặt ngoài ôn nhu nhưng thật ra rất khó theo đuổi. Khi vào đại học, bởi vì đeo niềng răng cùng vòng giao thiệp không rộng nên không có ai theo đuổi cô, đặc biệt là khi học năm nhất, lúc đó thật sự không quá đẹp, chính cô cũng không muốn soi gương.

Niềng răng đeo hơn một năm, khóe miệng không còn kỳ quái như lúc đầu, cũng đẹp hơn một ít, bắt đầu có người theo đuổi cô, nhưng bọn họ đều không đẹp.

Ứng Hoan có một em trai xinh đẹp như vậy, từ nhỏ cô đã là nhan khống, có đôi khi cô nghĩ, nếu Ứng Trì không đẹp, có phải cô sẽ không có kiên nhẫn để dỗ cậu không?

Cô suy nghĩ loạn.

Ứng Trì đã xông lên bậc thang, bước vào quyền đài, kéo cô đến bên cạnh, vội vàng hỏi: “Chị, anh ta làm gì chị?”

Ứng Hoan há miệng: “Anh ấy…..”

Anh ấy nói thích chị.

Từ Kính Dư đứng lên, liếc nhìn Ứng Trì, cười lạnh: “Tôi làm gì cô ấy? Nhiều người nhìn như vậy, tôi có thể ăn cô ấy sao?”

Mẹ nó, tiểu tổ tông này đúng là chướng ngại lớn.

Ứng Trì trừng anh: “Ai biết được, anh không làm gì vậy chị tôi kêu cái gì?”

Từ Kính Dư liếc Ứng Hoan một cái, bỗng nhiên cười, lười nhác mở miệng: “Cậu hỏi cô ấy xem tôi đã làm gì?”

Ứng Hoan: “…..”

Không chỉ Ứng Trì mà cả Chu Bách Hạo đang ở bên kia quyền đài, Hàn Thấm, còn có mọi người ở đây đều nhìn cô, chờ cô nói một câu.

Ứng Hoan khó có thể tin mà nhìn anh, loại chuyện này cô phải nói thế nào? Từ Kính Dư dựa vào quyền đài, như cười như không nhìn cô, một bộ dáng không liên quan đến mình. Ứng Hoan cắn răng, căm giận nói: “Anh ấy nói chị giống diễn viên Nhật Bản tên cái gì mà Lị Á*.”

(Mình đã tra gg trên thật của Lị Á nhưng không ra, chỉ toàn một đống hình ảnh không hợp với trẻ em và người có tuổi, amen!)

Ứng Trì ngốc: “A?”

Từ Kính Dư: “…..”

Cái gì Lị Á? Nữ thần ổ cứng của Thạch Lỗi?

Ứng Hoan mặt đỏ tai hồng, vỗ vỗ đầu Ứng Trì: “Được rồi, trẻ con đừng nên hỏi.”

Ứng Trì: “…….”

Thạch Lỗi đứng ở dưới quyền đài, đột nhiên khụ một tiếng, nhìn về phía Từ Kính Dư, lại hỏi Dương Cảnh Thành: “Không đúng, không phải Kính Vương rất khinh thường mấy phim đó sao? Lại nói, bác sĩ nhỏ giống Lị Á chỗ nào?”

Dương Cảnh Thành cũng cảm thấy kỳ quái: “Đúng vậy, cậu ta xem qua sao?”

Thạch Lỗi: “Xem qua một chút đi.”

Từ Kính Dư ngửa đầu thở dài, xách bình nước lên rời đi.

Ứng Trì vẫn ngốc tại chỗ, Chung Vi Vi có chút hiểu được, trước kia lúc học cao trung, có nam sinh đã nói Ứng Hoan giống nữ diễn viên phim A.V, hình như tên là cái gì Lị Á.

Khi đó Ứng Hoan rất để ý, còn đi xem hình ảnh.

Chung Vi Vi cảm thấy không giống nhau.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, thì ra Kính Vương cũng trộm xem loại phim này.

Một đám người khẽ cười trộm, Chung Vi Vi nói chuyện này cho Lâm Tư Vũ, Lâm Tư Vũ liền không cho mặt mũi mà trực tiếp cười ha ha, “Kính Vương nghiêm túc sao? Anh ấy thật sự đã nói như vậy?”

“Tớ không biết.” Chung Vi Vi cũng cảm thấy chuyện này rất khó tưởng tượng, Từ Kính Dư thật sự nói như vậy với Ứng Hoan?

Ứng Hoan ngồi xổm thu dọn hòm thuốc, thoáng nhìn qua băng keo cá nhân, mớ nhớ tới còn chưa dán băng keo cá nhân cho Từ Kính Dư, cô vội vàng quay đầu: “Từ Kính Dư, chờ một chút.”

Từ Kính Dư đứng ở bậc thang, quay đầu lại nhìn cô.

Ứng Hoan chạy đến trước mặt anh, xé mở băng keo cá nhân, nhón mũi chân dán lên mi cốt anh, Thời điểm cô tới gần, Từ Kính Dư thấp giọng nói một câu: “So với cái gì Lị Á kia, em đáng yêu và xinh đẹp hơn nhiều.”

Ứng Hoan: “….”

Cô đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn anh: “Thì ra anh đều đã xem qua.”

Từ Kính Dư: “…..”

Lúc bọn Thạch Lỗi xem, anh có liếc qua vài lần, đối với mấy cái đó không có hứng thú, cho dù ngẫu nhiên có chút xúc động, nhưng cũng không phải với mấy người hư ảo đó.

Anh liếʍ khóe miệng, vuốt nhẹ lên mặt cô: “Đừng câu dẫn tôi.”

Nói xong liền quay người rời đi.

Ứng Hoan có chút ngốc, cô câu dẫn anh khi nào?

Thi đấu kết thúc, đã hơn 12 giờ, ký túc xá đã sớm đóng cửa.

Hơn 11 giờ, Khương Manh nhắn tin cho Chung Vi Vi, hỏi các cô đã đi đâu, Chung Vi Vi cũng không dấu diếm, nói thẳng ở câu lạc bộ xem thi đấu, khi đó Khương Manh đang đi dạo phố với bạn về, cẳng chân nhức mỏi, vốn muốn chạy tới, Chung Vi Vi lại nói, thi đấu cũng sắp kết thúc rồi, dù có tới cũng không xem được.

Khương Manh tức giận không trả lời lại.

Một đám người cùng nhau trở về, các cô bị người trông coi ký túc mắng vài câu mới mở cửa cho vào, trở lại phòng Khương Manh còn chưa ngủ, thấy các cô, hừ lạnh một tiếng: “Các cậu cố ý không kêu tớ đi cùng?”

Chung Vi Vi nhìn Lâm Tư Vũ, Lâm Tư Vũ nói: “Cũng không phải cố ý, ngày đó cậu mới cãi nhau với Ứng Hoan, không muốn nói chuyện với cô ấy, kêu cậu thì cậu sẽ đi sao?”

Khương Manh nghẹn lại, nhất thời không nói ra lời.

“Nhưng các cậu cũng không hỏi tớ, làm sao biết tớ không đi?”

Lâm Tư Vũ cười tủm tỉm: “Được được được, lần sau hỏi cậu, được không?”

Chung Vi Vi pha trò: “Mệt chết, tớ đi tắm đây.”

Ứng Hoan tắm rửa xong, nằm ở trên giường, nhớ tới những lời Từ Kính Dư nói, hoàn toàn không có chút buồn ngủ, cứ lăn qua lộn lại mãi, không biết đã ngủ từ khi nào.

Hai ngày sau, Ứng Hoan phải thi, không có thời gian đến câu lạc bộ, câu lạc bộ phải đi tập huấn, tập huấn xong thì phải tham gia WSB luôn rồi, thời gian rất gấp.

Ngày thứ ba, vận động viên đều đã thu thập hành lý, ngày hôm sau liền phải xuất phát. Ứng Hoan đến câu lạc bộ đã là chạng vạng, cô chờ đến 10 giờ bọn họ vẫn chưa họp xong, mặt khác, những vận động viên dự thi đều đã trở về.

Ứng Hoan ngồi một mình ở khu nghỉ ngơi, nghe thấy âm thanh nói chuyện và tiếng bước chân truyền đến, ngẩng đầu nhìn, một đám người từ hành lang đi tới. Từ Kính Dư đi trước, cũng là người đầu tiên nhìn thấy cô.

Anh lập tức đi tới trước mặt cô, khom lưng lấy viên kẹo bạc hà, tùy ý ném cho cô hai viên.

Kẹo bạc hà rơi vào trong ngực Ứng Hoan, cô cầm lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Cho tôi làm gì, tôi lại không ăn….”

“Thử xem.”

“Không.”

Từ Kính Dư nhìn cô, cười một tiếng, quay đầu nhìn hai con cá vàng nhỏ trên quầy bar.

Ứng Trì đi đến bên cạnh Ứng Hoan: “Chị, đi thôi.”

Ứng Hoan ném lại vào đĩa, dọn dẹp sách vở, hỏi cậu: “Em thu thập đồ đạc tốt rồi sao?”

Ứng Trì không nhịn được cười: “Này đương nhiên rồi, sáng mai đã phải đi.”

“Vậy là tốt rồi.”

Từ Kính Dư duỗi tay chọc chọc cái mang màu trắng của cá vàng, đi cuối cùng.

Mùa Đông ban đêm lạnh đến thấu xương, gió quật vào người có chút đau rát, Ứng Hoan mặc áo khoác lông vũ lên, sau đó, một vật lạnh lẽo rơi vào cổ cô, cô hơi rụt người lại, duỗi tay sờ, sờ được một viên kẹo bạc hà.

Tâm vừa động, dừng lại bước chân, quay đầu nhìn.

Từ Kính Dư mặc một cái áo khoác màu đỏ, tay để trong túi quần, không chút để ý mà nhìn cô.

Ứng Hoan chờ anh đi đến trước mặt, đem viên kẹo đưa cho anh, nhỏ giọng nói: “Sao cái gì anh cũng bỏ vào mũ tôi….”

Từ Kính Dư nhìn bàn tay trắng nõn của cô, không nhận: “Cầm đi.”

Ứng Hoan nhìn anh, không còn cách nào khác, chỉ có thể nhét kẹo vào trong túi.

Hai người trùng hợp đi ở cuối cùng.

Ứng Hoan bỗng nhiên có chút khẩn trương, tay ở trong túi không ngừng xoay xoay viên kẹo. Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, mấy người phía trước mải nói chuyện không chú ý đến bọn họ, anh thấp giọng nói: “Lời tôi nói hai ngày trước, còn nhớ rõ không?”

Loại chuyện thổ lộ này, chính là nên nói xong một lần, rèn sắt khi còn nóng, ngày đó bị Ứng Trì nháo như vậy, cả câu lạc bộ đều truyền nhau anh đùa giỡn bác sĩ nhỏ, anh không có cách nào giải thích.

Lại nói, lần đó anh cũng có chút khẩn trương, không khí không tốt, liền rất khó mở miệng lần nữa, cảm giác cũng không giống nhau. Anh cũng không muốn gọi điện hoặc nhắn tin qua Wechat.

Ứng Hoan vùi mặt vào khăn quàng cổ, thanh âm mềm mại: “Nhớ…..”

“Suy nghĩ cẩn thận không?”

“….”

“Không suy nghĩ cẩn thận hay là không nghĩ tới?”

Ánh mắt Ứng Hoan xoay chuyển, vẫn không ngẩng đầu, thành thật trả lời: “Trước kia không nghĩ tới…”

Từ Kính Dư: “Không nghĩ tới tôi thích em, hay không nghĩ sẽ yêu đương?”

Ứng Hoan nhỏ giọng: “Đều có…”

Từ Kính Dư nhướng mày: “Được, hiện tại bắt đầu nghĩ.”

Ứng Hoan: “…..”

Từ Kính Dư còn muốn nói cái gì, ngõ nhỏ bên cạnh bỗng nhiên truyền đến vài tiếng chửi bậy_____

“Con mẹ nó!”

“Đánh tay nó! Để xem lần này có thể đánh gãy tay nó hay không, xem nó có bao nhiêu năng lực!”

“Trốn nhiều ngày như vậy, xem lần này mày trốn thế nào.”

Ứng Hoan sửng sốt, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Từ Kính Dư, Từ Kính Dư hơi híp mắt, nhìn về phía đầu ngõ tối om, cuối ngõ nhỏ có chút ánh sáng, có thể nhận ra một ít bóng người.

Trường học bên cạnh trị an rất tốt, rất ít khi thấy việc đánh nhau ẩu đả thế này.

Ứng Hoan nhíu mày, nhớ đến cánh tay của Trần Sâm Nhiên, mỗi lần cậu ta bị thương đều là thương ở cánh tay, giống như có người cố ý đánh cánh tay cậu ta…

Hiển nhiên, bọn Thạch Lỗi cũng nghe được, quay đầu lại nhìn Từ Kính Dư.

“Hình như nghe thấy tiếng của thằng nhóc Trần Sâm Nhiên, vừa rồi không phải cậu ta đi ra cùng chúng ta sao?”

“Không phải, gần đây cậu ta luôn đi một mình, vừa rồi tan họp liền đi luôn.”

Từ Kính Dư hướng bên kia nâng cằm, “Đi xem.”

Sáu bảy người đi vào trong ngõ nhỏ.

Vừa đến đầu ngõ, quả nhiên thấy có người đang đánh nhau.

Nhìn theo chút ánh sáng mờ nhạt, người đang bị đánh hội đồng kia không phải Trần Sâm Nhiên sao? Thạch Lỗi hướng bên trong mắng to: “Mẹ nó! Các người làm cái gì! Làm cái gì hả!”

Ngoại trừ Trần Sâm Nhiên, ở đấy có chín người, chín người kia dừng động tác lại, nhìn thoáng qua bên này.

“Ai?”

Dương Cảnh Thành hô một câu: “Trần Sâm Nhiên.”

Thiếu niên đứng ở giữa chậm rãi quay đầu, biểu cảm trên gương mặt thô bạo, “Các người đến đây làm gì? Không cần các người xen vào việc của người khác.”

Từ Kính Dư liếc nhìn cậu ta, cười lạnh: “Phải không? Cậu bị gãy tay gãy chân, thậm chí bị đánh chết cũng không cần xen vào?”

Trần Sâm Nhiên trầm mặc không lên tiếng.

Ứng Hoan lấy điện thoại ra, muốn gọi cảnh sát.

Trần Sâm Nhiên lớn tiếng kêu lên: “Không cần gọi cảnh sát.”

Ứng Hoan dừng lại, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Vì sao?”

Chuyện này mà không báo cảnh sát thì phải là gì?

Vừa dứt lời, đám người kia nghe thấy có người muốn báo cảnh sát liền xông lên, Trần Sâm Nhiên cũng sợ bị thương, một bên đánh, một bên nhảy loạn tránh đòn, nhìn có chút buồn cười.

Thạch Lỗi mắng một câu, “Đệt! Nhìn cậu ta bị đánh sao?”

Ứng Trì đã xông lên phía trước, Dương Cảnh Thành sửng sốt, cũng nhảy vào, trong nhất thời, chỉ còn Ứng Hoan và Từ Kính Dư đứng bên ngoài. Từ Kính Dư là sợ có người đánh đến đây, làm cô bị thương, không để ý một chút, liền thấy cô nhặt được một cái gậy bên đường lên.

Cái gậy thô to không biết ai đã vứt ở đấy.

Từ Kính Dư bật cười, đoạt lấy cây gậy trong tay cô, “Đàn ông con trai đánh nhau, em lấy gậy gộc làm gì? Không cần em tham gia vào.”

Ứng Hoan dành lại, nắm ở trong tay: “Thua người không thua trận, bọn họ nhiều người.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Anh đi hỗ trợ đi.”

Người có giá trị vũ lực mạnh nhất, đừng đứng không mà không làm gì.

Cô vuốt di động, do dự có nên gọi cảnh sát hay không….

Tại sao Trần Sâm Nhiên không cho cô báo?

Từ Kính Dư cúi đầu nhìn cô, cằm chỉ chỉ góc tường: “Trốn bên kia đi.”

Ứng Hoan lùi về phía sau mấy bước, “Được, anh đi đi.”

Rõ ràng là đánh nhau, Từ Kính Dư lại có chút buồn cười, anh xoa đầu cô, khóe miệng cong cong: “Được, nữ vương.”