Không Thể Không Là Em

4.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Editor: tieu_hao Qúy Vân Khai thề với bản thân mình nhất định phải nắm lấy cô gái tên Giang Phỉ này trong tay rồi từ từ mà dày vò cô. Nhưng thực tế thì quá trình theo đuổi vợ của Qúy Vân Khai dài đằng …
Xem Thêm

Chương 23: Quần là áo lượt
Mấy tiếng sau cách thời điểm Giang Phỉ tuyên bố không bước vào bệnh viện nữa, cô lại đến bệnh viện. Chẳng qua, may mắn chỉ tới thăm người bệnh chứ không phải nằm viện.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Giang Phỉ ôm Đào Nhiên khóc không ngừng nhẹ nhàng an ủi, Quý Vân Khai để hai tay trong túi quần, bất đắc dĩ đứng tựa vào tường. Trong túi còn có ba cái hộp, đó là dụng cho cho kế hoạch tối nay. Đáng tiếc đã bị cái cô Đào Nhiên ngực to mà không có não này làm rối loạn!

Họ chờ trong chốc lát, cửa phòng cấp cứu mở bật mở, các bác sĩ lần lượt ra ngoài. Giang Phỉ vội vàng bước lên hỏi bác sĩ, bác sĩ tháo khẩu trang, nói: “Bệnh nhân không gặp nguy hiểm tính mạng, có điều trên đầu phải khâu bốn mũi, phải nằm viện theo dõi mấy ngày, nếu không còn vấn đề gì khác có thể xuất viện.”

Đào Nhiên cuối cùng yên lòng, vỗ ngực: “May quá không có sao! Tớ đã nói rồi, cảnh sát nhân dân sẽ không ngã gục dễ dàng vậy đâu!”

Giang Phỉ dở khóc dở cười, chỉ có Quý Vân Khai khi thấy “người bệnh” được đẩy ra, sắc mặt có hơi kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đào Nhiên, cố gắng nhịn cười.

“Làm sao vậy?” Giang Phỉ cảm thấy anh không bình thường, nhìn theo ánh mắt anh tức thì ngây ra, “Diêu Diệp?”

Quý Vân Khai đã không nhịn được cười chạy sang một bên gọi điện, Giang Phỉ và Đào Nhiên hai mặt nhìn nhau, đẩy Diêu Diệp còn chưa tỉnh lại về phòng bệnh.

Đào Nhiên len lén hỏi Giang Phỉ: “Cậu quen anh ta?”

“Ừ, anh ta là bạn của A Khai, thế thì bảo A Khai nói giúp với anh ta, chắc hẳn sẽ không truy cứu cậu.”

Đào Nhiên nhìn nhìn Diêu Diệp, lại nhìn Quý Vân Khai ở bên kia không thể che dấu nổi vẻ hả hê đang gọi điện thoại, phiền muộn nói: “Cậu nhìn bộ dạng kia của anh ta liệu có thể nói sao!”

Giang Phỉ vỗ cánh tay cô ấy trấn an, nhưng đối với thái độ xấu xa này của Quý Vân Khai cũng hết cách.

Khi Diêu Diệp tỉnh lại, trước mắt lại xuất hiện mấy gương mặt quen thuộc.

“Ơ kìa, tỉnh rồi!” Trần Vệ Đông kêu lên đầu tiên.

Những người còn lại cũng ào ào nở nụ cười, Diêu Diệp tò mò hỏi: “Sao mấy cậu lại tới đây?”

Trần Vệ Đông vô cùng đau đớn nói: “Chúng tôi nghe nói cậu vào bệnh viện liền nhanh chóng tới đó!”

Diêu Diệp nghẹn lời, vẫn là bạn bè tốt! Đã muộn thế rồi còn tới bệnh viện thăm anh ta, ôi, thật không dễ mà!

Anh ta còn chưa xúc động đã nghiền thì Trần Vệ Đông đã cười lên ha hả, chỉ vào anh ta nói: “Đang muốn xem đội trưởng cảnh sát hình sự oai phong một cõi làm sao lại bị con gái nhà người ta đánh cho, a ha ha ha ha...”

Phùng Chinh ho nhẹ một tiếng: “Nghe nói là sử dụng hung khí!” Nhìn sang Đào Nhiên cổ rụt hẳn xuống bụng, gật đầu thật mạnh: “Hung khí rất mạnh!”

Trần Vệ Đông cười đến mức không đứng thẳng được, ngay cả đám Lưu Kiểm nói năng thận trọng cũng phải phì cười, hỏi: “Cậu dù gì cũng đã từng được huấn luyện trong bộ đội, làm sao mà đánh không nổi một cô gái thế?”

“Bà mẹ! Lúc đó tôi...” Diêu Diệp tức giận giơ chân, đang tiếc đầu liền đau, chỉ có thể rêи ɾỉ trên giường, tay chỉ vào Đào Nhiên, gầm lên: “Cô đó là đánh lén cảnh sát có biết không?”

Đào Nhiên vội vàng khúm núm nói: “Tôi biết tôi biết, rất xin lỗi anh cảnh sát, tôi thật sự không phải cố ý! Ai bảo anh cứ đi theo người ta chứ! Tôi còn tưởng là cuồng theo dõi!”

Quý Vân Khai đúng lúc tiến lên nói: “Lão Diêu, một cô gái thôi mà, cũng không phải cố ý, cậu đại nhân đại lượng, đừng so đo nữa.”

Diêu Diệp nhìn ra điều không bình thường, liếc xéo bọn họ: “Không đúng, làm sao mà các cậu biết tôi ở bệnh viện?”

Trần Vệ Đông chỉ chỉ Quý Vân Khai: “A Khai nói cho bọn tôi.”

Quý Vân Khai xòe tay: “Đào Nhiên là bạn của Giang Phỉ, việc này cậu dù sao cũng nên cho mặt mũi chứ?”

Diêu Diệp lúc này mới thấy Giang Phỉ, liền hiểu, té ra chuyện này không thể truy cứu. Được, dù sao anh ta cũng không định truy cứu, nhưng không thể để Quý Vân Khai và Giang Phỉ tiện nghi như vậy, rên hừ hừ: “Ôi đầu tôi! Ôi, trước mắt sao tối đen thế này! Bác sĩ đâu, liệu não tôi có bị chấn động không, có để lại di chứng gì không đây!”

Đào Nhiên sợ tới mức khẩn trương nói: “Không đâu không đâu, bác sĩ bảo chỉ cần anh tỉnh lại là không có việc gì nữa, phim chụp cũng bảo anh không có chấn động não.”

Diêu Diệp lườm cô ấy một cái, không nói nhảm với cô ấy, chỉ nhìn chằm chằm Quý Vân Khai.

Quý Vân Khai thở dài: “Được, cậu muốn gì cứ nói!”

Diêu Diệp xoay tròn mắt, cười nói: “Đưa "Mary" nhà cậu cho tôi mượn chơi hai ngày.”

Quý Vân Khai đã biết anh ta có chủ ý tới “Mary” không phải ngày một ngày hai, nói: “Chờ cậu khỏe lại rồi nói sau!”

“Sẽ khỏe nhanh thôi, không được phép nuốt lời đấy!”

“Cậu không sợ bị chấn động não à?”

“Đâu thể!” Diêu Diệp bĩu môi, “Nếu không phải cô gái này xịt tinh dầu lại thêm gậy điện, tôi có thể để cô ấy đánh được sao?”

Trần Vệ Đông nghe thế liền hứng thú, tiến tới bên cạnh Đào Nhiên: “Em gái à, cho anh xem trang bị của em đi.”

Đào Nhiên xin lỗi lấy ra từ trong túi, nói: “Tôi hay gặp phải kẻ xấu, cho nen Phỉ Nhi bảo tôi mang theo, chúng rất hữu hiệu.”

Lưu Kiểm cũng đến gần nghiên cứu, gật đầu nói: “Lần sau khi diễn thuyết cho nữ sinh có thể dùng làm tài liệu học tập.”

Giang Phỉ lặng lẽ hỏi Quý Vân Khai: “"Mary" là gì vậy?”

Quý Vân Khai cười nói: “Là một chiếc máy bay lượn, Diêu Diệp chơi lần đầu đã nghiện. Có điều mẹ anh toàn sợ không đâu, thấy nó không an toàn, bình thường đến anh cũng rất ít khi được chơi, giờ đang để ở nhà cậu trẻ! Mẹ anh khong biết anh cứ cách ba năm ngày lại sang cậu chơi, dù sao nói một tiếng với cậu ấy là được.”

Giang Phỉ biết với tài lực của Hoa Độ thì một chiếc máy bay lượn không đáng kể chút nào, Hoa Độ ở Bắc Kinh và Thượng Hải có hai bãi đỗ trực thăng riêng, ngay cả Đường thịnh cũng có một bãi của riêng mình. Anh trai tuy không thua kém Đường Cạnh Nghiêu, nhưng trụ cột của Giang gia còn yếu, không thể so với những kẻ “quần là áo lượt” như họ.

Mọi người náo loạn một trận, không quấy rầy Diêu Diệp nghỉ ngơi, chuẩn bị giải tán. Đào Nhiên cũng muốn đi, Diêu Diệp lại gọi cô ấy lại: “Cô đi rồi thì ai chăm sóc tôi?”

Đào Nhiên nói không nên lời: “Hay tôi mời một y tá riêng cho anh?”

“Không cần, cô là được!” Diêu Diệp đã đánh dấu cô ấy rồi, “Là cô làm tôi trở thành thế này, tôi đã không truy cứu trách nhiệm hình sự của cô nữa, cô cũng đừng có được voi đòi tiên!”

Đào Nhiên nước mắt lưng tròng chu miệng, nhìn Giang Phỉ, Giang Phỉ cảm thấy việc này không có gì chê trách, liền nói: “Cậu ở lại chăm sóc anh ta vài ngày, anh ta không phải người nhiều chuyện.” Đào Nhiên đành phải thôi.

Cả nhóm người đi ăn khuya, trong bữa tiệc, Lưu Kiểm nói thực với Quý Vân Khai: “Diêu Diệp đang theo một vụ án lớn, cô gái kia hình như có quan hệ với người có liên quan đến vụ án, giữ cô ấy lại, vừa là bảo vệ cũng đồng thời thông qua cô ấy tiếp xúc với người bị tình nghi.”

Quý Vân Khai hiểu ra, cười nói: “Bảo sao đêm hôm cậu ta lại đi theo dõi người ta!” Nhớ tới Giang Phỉ từng nói với anh về hoàn cảnh của Đào Nhiên, có lẽ đã đoán được người bị tình nghi là ai.

Ăn xong bữa khuya, Giang Phỉ gói lại một phần, lại về nhà lấy quần áo cho Đào Nhiên rồi đến bệnh viện.

Trong hành lang, Đào Nhiên đang âm thầm khóc nức nở, thấy họ tới, hết sức oan ức oán giận: “Anh ta cũng thật quá đáng, lại bảo tớ nghỉ phép cả ngày 24 tiếng đồng hồ chăm sóc! Không phải anh ta không có chuyện gì rồi sao! Như thế nào mà lại không hiểu nhân tình thế chứ!”

Giang Phỉ nhíu mày, muốn nói gì đó thì bị Quý Vân Khai ngăn lại. Quý Vân Khai nói với Đào Nhiên: “Nghỉ thì nghỉ thôi! Cô coi như nghỉ ngơi đi, nói sao thì cô cũng khiến cậu ta nhập viện, xem mặt mũi tôi cậu ta mới không truy cứu. Nếu không phải cô là bạn của Giang Phỉ, bây giờ đã phải vào cục rồi, đừng để chúng tôi khó xử.”

Đào Nhiên nói không ra lời, tức giận giậm chân, đón lấy đồ ăn khuya và quần áo từ tay Giang Phỉ, lẩm bẩm: “Ăn, tôi cho anh ăn!” Cô ấy dự định sẽ nhổ nước miếng vào trong đồ ăn khuya rồi đút cho anh ta.

Giang Phỉ mù mờ nhìn Quý Vân Khai, Quý Vân Khai cười nói: “Đừng nhìn anh như thế, ai bảo cô ta quấy rầy chuyện tốt của anh!” Anh sát lại vành tai cô, thì thầm: “Về nhà tiếp tục chứ?”

Cả người Giang Phỉ nóng lên, thấp giọng nói: “Còn tiếp tục cái gì, không phải đã xong rồi sao?”

Quý Vân Khai giơ “ba” ngón chỉ về phía cô, lại giơ “một” ngón chỉ về mình, lắc đầu: “Anh còn chưa kết thúc đâu!”

Giang Phỉ chưa kịp phản ứng, Quý Vân Khai đã ôm eo cô đưa cô đi, cô nhướng mày buồn cười nhìn khuôn mặt anh tuấn, than thở: Ai, người đàn ông này đòi hỏi thật thái quá!

Thêm Bình Luận